Gửi em thân yêu
(*)
Lạc trong rừng tuyên ngôn của những chủ thuyết
Tôi ngơ ngác tìm bạn tri âm
Thiên mệnh dắt tôi đến một nơi
Cô lập tôi lạnh lẽo - mênh mông nước lụt tứ bề
Trùm đầu tôi nỗi sợ hãi - đêm khét mùi thuốc
súng
Bóp nghẹn tim tôi – trong xã hội ưa tổn thương
người khác
Rồi em đến với tiếng chào e lệ của tuệ ngôn
Theo em về thôn với bước chân phèn vui như chim
Lật trang sách trắng em tặng tôi trái tim
Em bảo đeo mặt nạ sẽ không biết khóc biết cười
Mắt sao mai em dẫn tôi vượt sa mạc tìm nguồn
nước
Thiên tính đơn sơ lấp đầy sự trống rỗng hồn tôi
Kỳ diệu quá, ngây thơ như em làm sao có thể…

Nhớ về em sau bốn mươi năm trời biến dịch
Chúng ta phải sống trong cõi đời vốn nó là vậy
Em không sơn son thiếp vàng cái chuồng giam đấy
chứ
Xin nhìn lại tấm hình ta bên nhau thuở ấy
Chúng ta không tới để tấn công và chiếm đóng
Nhưng cũng không bị giam cầm và bị nghiền nát
Biến dịch cũng còn là nối tiếp cái chính là ta
Bí quyết sống là đừng nhìn qua khe mắt mặt nạ
Tất cả những gì khi nói khi làm
Đều thanh khiết an nhiên trong Đạo
Vì đời còn là một trái tim ngọc trai.
ĐỖ NGỌC TRANG
(Elk Grove, Mỹ, 28-5-2010)
(*) Đây là lời tâm sự của người thuộc thế hệ
trước, nói với học trò cũ, thuộc thế hệ đàn em. Bản chất đây là lời
cầu nguyện. Tâm sự của tôi là sự tỉnh ngộ về ý nghĩa sự sống. Khai
tâm cho tôi là một vài em học trò lớp đệ Thất THKT, niên học 1967.
Đó là thời điểm tôi rời gia đình, rời học đường, rụt rè bước vào
đời. Trong tận cùng trái tim tôi, tôi tri ơn Thượng đế, Đấng đã đặt
tôi bên những em bé đó. Chúng tôi gặp nhau, không phải trong lớp
học, nhưng trong lác đác không gian của những buổi chiều tà.
|