Dear
Phước
Em rất giàu tình cảm, trọng
đạo nghĩa, và thích biểu lộ
cảm xúc của mình qua thi ca.
Trong khi đó em lại là một
tay chuyên viên về kỹ thuật,
về kinh doanh, và rất bận
rộn. Thầy cô không hiểu khi
thổn thức với thơ em dùng
thời gian ở khoảng nào trong
ngày.
Vì vậy ta mới có bài kệ
rằng: |
Tự thân
Một thoáng mơ tiền kiếp
Thấy mình là thi nhân
Tan mộng thường mới biết
Mình là con gà nòi.
Vươn cổ gọi bình minh
Mang ánh sáng cho ngày
Mài cựa nghiêng đầu hỏi
Còn ma giáo nào không
Đêm sâu về độc thoại
Hồ trường gọi tri âm
Có khi nào tự hỏi
Tự thân ngự nơi nao.
ĐỖ NGỌC TRANG
(Elk Grove, CA,
17-03-2010)
Ghi chú: Từ "tự thân"
không phải theo nghĩa văn
chương, nhưng theo nghĩa
thần học, tức là true self
(chân thân). Cái bản thể
vượt khỏi thế giới vât lý.
|
|
|
|
Thưa
thầy cô,
Cuộc đời của em không phải
chỉ là phim bộ mà nó còn là
một trường thiên tiểu thuyết
nhiều chương hồi mà tới nay
vẫn chưa có đoạn kết. Mỗi
ngày trôi qua đồng nghĩa với
việc em viết thêm một đoạn
mới vào bộ tiểu thuyết đời
mình. Chẳng lẽ quanh năm
suốt tháng cứ vạch cái đầu
gối ra mà ước gì... giá
như... thì mất mặt bầu cua
quá thể. Làm sao mà có thể
đường hoàng ký tên "học trò
của thầy cô" cho đặng.
Em xin phép họa lại bài kệ
của thầy tặng em nhé. |
Vĩnh hằng
Kiếp này nối tiền kiếp
Cố gắng sống thành nhân
Ngày mai nào ai biết
Sống xứng con nhà nòi
Sống chính đại quang minh
Cho dẫu ngày qua ngày
Đời còn nhiều dấu hỏi
Tình tiền luôn trống không
Nhìn đời qua giai thoại
Mòn mỏi vọng tri âm
Tự thân luôn muốn hỏi
Vĩnh hằng là chốn nao.
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(TP.HCM 18-03-2010)
|
|
|