Xin lỗi
Cậu bé lớp đệ thất
Đến với đời tôi với tên Mai Ốc Tiêu
Chúng tôi buông tay nhau như lá cuốn
trong cơn bão
Ngẩn ngơ còn vương chút ấm nơi tay
Bốn mươi năm dài bão lụt ngày càng nhiều
Tôi cũng không còn nhớ mặt em
Viên minh châu chìm trong đáy nước
Nhưng tôi vẫn cố tìm
Hôm nay Bách cho biết
Đừng tìm em nữa
Mộ em đã xanh cỏ được ba năm
Vợ và năm con đã xuôi về Bến Tre
Bốn mươi năm
Đã xóa mọi dấu vết
Tận chân trời
Tôi chỉ có thể nói, “Xin lỗi em!”
ĐỖ NGỌC TRANG
(Elk Grove 29-9-2010)