vườn thơ thkt

 

 

 

 

 

 

 


 

Tỉnh mộng 2

 

(Thiên đường mong manh)


Một giấc mê hồn chợt tỉnh ra
Nhìn thân giả tạm kiếp phù hoa
Từ đâu mình tới nơi đây nhỉ
Rồi sẽ về đâu gặp cửa nhà

Nhà xưa có lẽ tận cung mây
Lỗi bước cho nên lạc chốn này
Chịu kiếp mang thân rồi chịu khổ
Biết bao giờ mãn số luư đày

Đày đọa gian lao khổ lụy thân
Mấy ai tránh khỏi cuộc thăng trầm
Bao năm chen lộn trường danh lợi
Thất bại thành công biết mấy lần

Mỗi lần thất bại ngặt mình thêm
Đau buốt gan vàng héo hắt tim
Thân bỗng biến thành nơi chứa khổ
Đựng vào đủ thứ cực hình nghiêm

Cực hình nghiêm phạt khổ vô cùng
Nhưng lúc thành công thích chí lung
Có khác nào như vừa chết ngất
Được luồng gió thổi tỉnh như không

Không ngờ tỉnh lại phút hồi sinh
Để chịu nhiều thêm nỗi thảm hình
Có đó để rồi tan mất đó
Lưỡi đời nếm mãi vị cay chua

Chua cay thế sự chẳng quân bình
Tôn trọng qua rồi đến rẻ khinh
Thương mến tột cùng rồi ghét bỏ
Vẽ chi ấm lạnh chút nhơn tình

Tình đòi chi để bận lòng ta
Dây trói trăn mình cởi gỡ ra
Rẽ lối giam cầm sang lối khác
Đường mê nhà cửa rạng mờ xa…
 

HOA PHONG TRẦN

(Mộc Hóa 4-3-2011) 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage