Say
ta say rồi, ừ - cứ để ta say
đừng an ủi chỉ làm rơi dòng lệ
sao nỗi nhớ cứ đầy lên mãi thế
lá ngoài kia, chiếc cuối - rụng bao giờ?
cuộc tình buồn như một giấc mơ
những giấc mơ chưa bao giờ trọn vẹn
ta cứ mãi chờ - và em mãi hẹn
nhưng có bao giờ đến được một lần đâu...
mượn chút men sầu uống để quên nhau
nhưng có thể chẳng bao giờ quên được
làm sao có thể quên, khi còn bao kỷ niệm
cứ từng đêm thao thức lại quay về
ta đứng một mình giữa cuộc đời kia
mòn tay vẫy một người không đến nữa
chiếc lá cuối cùng cháy như ngọn lửa
cố một lần sưởi lại chút hương xưa
có ấm không em một chút hương thừa
ta ấp ủ qua bao ngày mưa nắng
ta vẫn uống, dù men sầu rất đắng
mang rượu buồn uống vội để mà quên
ôi, nỗi buồn không tuổi không tên
sao lớn mãi giữa hồn người cô quạnh
ta đi mãi giữa tháng ngày lận đận
tay nâng niu những kỷ niệm xa vời
ta say chưa? ừ, đã say rồi
hãy cứ để ta say và say, say mãi
cố níu kéo những chắt chiu còn lại
khi em đi, rời bỏ cuộc tình nồng
bỏ ta ngồi im lặng giữa mùa đông
hồn rướm máu, một nỗi buồn rất lạ
kìa ngọn lửa, cháy lên từ chiếc lá
chiếc lá cuối cùng ta giữ lại làm tin
vừa rụng xuống đời như giọt lệ vô thanh!
LÊ CHÍ ANH
(Long An 14-12-2011)
Nguồn minh họa:
Internet (The Last Leaf --Christoph
Lieven)