Trăng lạnh
Mưa thu rụng vương đầy bao lối nhỏ
Mây có buồn khi không thấy trăng đâu?
Còn thương trăng băng giá với bóng sầu,
Sao giăng phủ một màu như thương nhớ?
Nơi phương ấy có bao giờ mây nghĩ,
Trăng lạnh lùng lơ lững đứng chơ vơ.
Bầu trời xưa chan chứa thuở đợi chờ,
Khoảng không mộng, đưa mây trôi biền
biệt!
Thời gian qua, thu bao lần thay lá,
Cây trơ cành ngơ ngác ngắm mây bay.
Trôi trôi xa phiêu bạt tháng năm dài,
Cho giông tố phủ thân gầy rét mướt.
Mây thương ai mà trời cao bao phủ,
Để trăng sầu thôi rớt rụng đêm sâu.
Mà xóa đi bao nhiêu dãy nhịp cầu,
Mơ ấp ủ bóng trăng trong hư ảo?
Gió thu về nên hạ đi vội vã,
Bơ vơ buồn khi thấy lá rơi rơi
Trăng thương đời soi sáng khắp nơi nơi
Cơn gió thoảng cho tình thu rượt nắng!
Trăng lạnh lẽo nên đêm buồn ủ dột
Mây đổi màu trời lại đổ cơn mưa
Những đêm thu nhung nhớ nói sao vừa
Rồi bật khóc... khi nhìn trong khóe mắt!
NGÔ THỊ KIM SẮC
(Maryland 10-9-2011)
Nguồn minh họa: Internet.