Phượng buồn
Tuổi thơ nay đã qua rồi,
Em nhìn mây lặng, hỏi Trời còn
không.
Trời rằng: “Cuộc sống long đong,
Nên không còn nữa tuổi hồng ra đi”.
“Phượng” buồn lệ ướt hoen mi,
Vì anh, em vội bước đi vào đời.
Ngỡ rằng cuộc sống đẹp tươi,
Đong đầy hạnh phúc một thời mộng
mơ.
Bao năm mong mỏi đợi chờ,
Em về khép lại tình thơ thuở nào.
Ngồi buồn em hát ca dao,
Trời cao, đất rộng nơi nao tìm
người.
Không còn mười chín, đôi mươi,
Trông mùa phượng nở, gọi mời mùa
thi.
Hè về, rồi lại hè đi,
Tuổi thư sinh ấy còn ghi trong lòng.
Bây giờ “Phượng” vẫn buồn thương,
Bởi còn nhớ mãi cổng trường ngày
xưa.
Tiếc chi thì cũng đã xa,
“Phượng” buồn vì để trôi qua tuổi
hồng.
NGUYỄN ĐỒNG HƯƠNG - BÙI VĂN TÝ
(Vĩnh Hưng 7-2011)

Nguồn minh họa: Internet.