Nơi tôi lớn
Nơi tôi lớn ven bờ biển Đông
Cũng sớm mai, cũng chiều buông, nắng dãi
Kỷ niệm xưa nhạt nhòa thời thơ dại
Mang vào đời nỗi nhớ rất mông lung
Nơi tôi lớn rừng dừa xanh ngăn ngắt
Lúa vàng mơ trải rộng bức tranh quê
Cô gái làng tôi nặng gánh chiều về
Má hây đỏ nắng vàng trôi lằng lặng
Nơi tôi lớn bên dòng sông cửa Đại
Lục bình trôi tim tím mỗi hoàng hôn
Chiếc xuồng con ai hát điệu thật buồn
Đêm trăng tỏ lặng thầm như cổ tich
Nơi tôi lớn ngôi trường xưa rất nghèo
Mẹ dắt tay đi học buổi đầu tiên
Con học chữ tập làm người lương thiện
Hoa dại thơm trên lối cỏ xanh non
Nơi tôi lớn phèn bám vàng chân bước
Khói rơm mờ ai đốt cánh đồng xa
Mồ hôi đổ suốt một đời vất vả
Đôi vai gầy lam lũ mấy ngày vui
Nơi tôi lớn giọng à ơi mẹ ru
Cho giấc ngủ êm êm thời thơ dại
Chiếc võng đu dưa con lớn theo ngày
Điệu lý năm nào u hoài cơ khổ
Nơi tôi lớn cánh diều bay trong gió
Bầu trời cao và mơ ước thật gần
Trời đất bao la đời không vướng bận
Tuổi thơ vui rộn rã tiếng reo cười
Nơi tôi lớn giáo đường buồn vút ngọn
Tiếng chuông ngân buổi sớm vọng kinh cầu
Mái ngói sạm đen đàn chim về đậu
Làng quê tôi chầm chậm nắng lên cao
Tôi xa quê đất người phiêu bạt
Nợ áo cơm quên cả lối đi về
Đêm thức giấc nhớ quê, tình tự kể
Đất quê người, tôi chợt nhớ quê tôi
Tôi xa quê đất người trăm cơ khổ
Đời nhục vinh gánh lấy một mình thôi
Tóc nhuốm bạc tuổi đời qua rất vội
Đất quê nhà trong nỗi nhớ khôn nguôi
nh.seattle
(Seattle 10-4-2011)