Đò muộn
Cô lái đò ơi đó ơi!
Có ai đưa đò không?
Khoảng không gian yên lặng
Mặt nước không xôn xao
Tiếng gió như thì thầm
Chiếc lá vàng rơi rụng
Còn gì nữa trông mong
Đò xưa đà tách bến
Chuyến đò đã sang sông
Tôi giận mình về muộn
Không kịp nữa! chuyến đò!
Một lần xin tha thứ
Một lữ khách phương xa
Vội vàng như chân sáo
Trôi nhanh như thời gian
Bốn mươi năm xa cách
Bốn mươi năm thương yêu
Bốn mươi năm nhung nhớ
Nay chỉ có một ngày
Trở về bến đò xưa
Cũng không sao đến kịp
Giận mình sao chậm bước
Để lòng mình ngẩn ngơ
Để lòng mình ân hận
Để lòng mình hối tiếc
Xin muôn lần tha thứ
Xin vạn lần thứ tha
Cho người đã đến chậm
Một kẻ ở phương xa.
NGUYỄN THỊ KIM QUYÊN - KIẾN CHÍN
(Cần Guộc 21-11-2011)
Nguồn minh họa:
Internet.