Như trong mơ
Tôi cứ ngỡ tuổi xế chiều cô quạnh,
Ngồi suy tư lần tay đếm thời gian,
Tôi bỗng thấy tình yêu đang hé mở,
Cổng trường xưa thoáng hiện bóng thầy
cô.
Tôi cảm thấy dường như mình trẻ lại,
Tuổi thơ ngây thời cắp sách đến trường,
Xa la ư! không! giờ quá thân thương,
Nước mắt bỗng từ đâu tuôn đổ xuống.
Này cô bé có nét buồn sâu lắng
Nay trở thành người tư vấn đó thôi,
Nụ cười hiền của bà cụ sáu mươi
Cũng đón nhận biết bao nhiêu thử thách
Thơ tôi viết cũng là lời bộc bạch
Kiến thức xưa thầy vun đắp cho tôi
Là hành trang giúp con người vững bước
Bao thăng trầm vẫn đứng dậy thầy ơi!
NGUYỄN THỊ QUYẾN (HOÀNG LỆ UYÊN)
(Mộc Hóa 6-7-2010)
|