|
Bài thơ
cho đứa con trai
* Tặng: Khang Khang & Trần Gia Tường
Bách.
Thay mặt ông nội và cha tặng bài thơ này
– như một món quà mừng Đầy tháng
Tôi không nhớ bao lần mình đã viết
Tình quê hương, sông núi giữa phồn hoa
Đời cơm áo, hơn thua cơn giác đấu
Viết thương người, nhưng lòng ngập xót
xa
Tôi chưa viết, chưa tụng ca cái đẹp
Và sẽ không cho đến lúc về chiều
Tôi muốn giữ trong cõi lòng câm lặng
Một mình - tình Phụ tử lớn bao nhiêu
Tôi chiêm ngưỡng biển bao la tình Mẹ
Buổi đò đông, thân cò lả hình hài
Đời mẹ chỉ vui khi con thỏ thẻ
Uống tiếng nói cười, ngọt lịm vòng tay
Tôi ngang dọc trong cuồng phong, sóng cả
Giữa hận thù, cay đắng của cuộc đời
Tôi chết ngộp trong bùn đen thế sự
Với ước mong lũ trẻ được nên người
Tôi chán ghét cuộc đời đầy ô nhiễm
Ghét lợi danh, giành giật chốn phồn hoa
Miệng cười nói, nhưng thiếu nguồn yêu
dấu
Dạy làm sao lũ trẻ khỏi bê tha
Các con hỡi, đứng lên như đại thụ
Phủ tàn che không chấp nhận long đong
Ta sẽ tháp vào thêm con đôi cánh
Quạt cuồng phong sống giữa cõi phương
Đông
nguyễnthị vânhồng
(Hầm Nắng Michigan
29-10-2010)
· Khang Khang là cháu nội đích tôn của
thầy Ngô Bảo Toàn
· Nguyễn Gia Tường Bách là cháu
của chị Trần Thị Thanh Nguyên mà người
viết được hân hạnh đặt tên.
|
|