Không đề 3
“Này cô cô bé lọ lem
Ấy tim tôi hé
riêng em khẽ vào
Mình căn lều ở trong sao
Vui nghe tình thở
rạt rào hơi trăng” (*)
Thôi hãy
trả em về cho mộng ước
Cho
tương lai của lứa tuổi học trò
Cho
khung trời hoa bướm của tuổi thơ
Cho sầu
khổ cuộc đời khoan vướng tóc
Đừng bắt
em phải nín cười, để khóc
Đừng bắt
em lơ đãng chuyện học hành
Đừng bắt
em bỏ dở chuyện ngày xanh
Cho em
ước những gì cao đẹp nhất
Đừng bắt
tuổi ngây thơ vào bến mộng
Đừng bắt
em vào “Dạ hội yêu đương”
Hãy trả
em cho bàn ghế nhà trường
Cho giấy
mực được gần em mãi mãi
Đừng
quyến rũ khi em còn nhỏ dại
Bài vở
em hãy còn đó chưa làm
Cho em
tròn bổn phận mới yên tâm
Kẻo đến
lớp thế nào thầy cũng mắng
Khi bị
mắng, em sẽ buồn ghê lắm
Cứ mỗi
lần thầy giám thị rầy em
Cắn chặt
môi em lại khóc âm thầm
Giờ tan
học em cúi đầu đếm bước
Thôi hãy
trả em về cho mộng ước
Cho
tương lai của lứa tuổi học trò…
NGUYỄN THỊ VÂN HỒNG
(Michigan, 6-7-2010)
(*) Bài
thơ này đăng bích báo trường THKT năm
1967, khi con bé lọ lem học cà ngơ cà
ngất nhận được những câu thơ của mấy
chàng cà ngất cà ngơ…