Một giấc mơ - một chấm nhỏ, không là gì
cả trong cuộc đời mênh mông, trong bầu
trời rộng lớn, trong bóng tối mông lung
Chuyện tình chung - đã xa lắc xa lơ, như
cổ tích của trăm năm của ngàn năm về
trước, như vạn năm về sau, ai nhớ!
Như giấc mơ - chúng ta bây giờ như là xa
lạ, chúng ta bây giờ (như) chẳng quen
nhau, phải không anh, có thể?
Đừng than thở - tôi ơi, hãy xem đó là
giấc chiêm bao, nhớ chỉ thêm buồn đau,
buồn có ích chi vì cuộc đời hai ngã,
chúng ta chỉ là người lạ
Nhưng - làm sao quên, khi cuộc tình
không đoạn kết, cuộc sống lại đoạn rời,
hạnh phúc đau thương trong suốt cuộc
đời…
...Tôi, không đành. Vẫn chưa đành - dứt
bỏ.
. nguyễn
thị
vânhồng
(Hầm
Nắng Michiagan, mùa Tạ ơn 2010)