Bài phú họp mặt 26-6
Thuở tri ngộ đã chọn rồi Kiến Tường Mộc
Hóa
Lúc sum vầy mới hứa lời “Thương Hoài
Không Thả” (*)
Bởi vì:
Thầy trò xưa, bốn mươi năm mới gặp lại
một lần
Bạn bè cũ, mấy ngàn ngày đã chia xa trăm
ngã.
Nay trở về, mừng mừng tiếc tiếc, sao
ngày tháng trôi nhanh
Mai từ giã, nhớ nhớ buồn buồn, ôi cuộc
vui ngắn quá!
Nhớ mái trường yêu, cây xanh ngói đỏ,
sân rộng rào thưa,
vui sống tuổi thanh xuân,
Thương về ai đó, áo trắng vai gầy, lưng
thon tóc xõa,
chia tay nhau mùa Hạ.
Nhớ lắm thay, thầy cô ta: “lo lắng đến
tương lai”,
khi chấm điểm, lúc soạn bài, hết lòng
hết dạ
Quên sao được, học trò mình: “xếp hạng
sau quỉ ma”
lúc học hành, nửa vui chơi, nửa phần
quậy phá!
Nhắc lỗi lầm xưa, có bạn đắn đo “lỗi ấy
chẳng thông thường”
Khơi kỷ niệm cũ, mấy thầy tươi cười
“không có chi khác lạ”
Nếu thầy không nghiêm khắc “thấy ghê”
Thì trò đâu thành công “quá xá”!
Hôm nay đây:
Ai công thành danh toại, đi xe “Mẹc”
sáng choang (**)
đừng nên luôn ngoảnh mặt ngắm mãi mây
trời,
Ai vất vả khó khăn, chạy chiếc “Cub” cà
tàng,
không lẽ phải cúi đầu nhìn hoài sỏi đá?
Tuy mỗi người mỗi cảnh, sống khác xa,
khác niềm riêng trăn trở,
Mà một lớp một trường, vui cùng nhau,
cùng học điều hay điều lạ.
Thôi:
Tạm quên đi , chuyện được thua, giữa chợ
đời, rủi hay may ấy là thường,
Cùng ghi nhớ, tình thầy trò, nghĩa đồng
môn, mãi mãi vẫn còn quý giá.
Hãy:
Chắp cánh ước mơ, cho đàn em đang cắp
sách ngây thơ
Khơi niềm hy vọng, giúp bao cảnh đời đã
gặp điều nghiệt ngã.
Mấy chục năm sau:
Ta đến rồi đi, thoảng chút dư hương,
rồi tan biến theo giông bão một đời
người.
Bạn xa rồi khuất, chìm trong khói sương,
sẽ mờ nhòa trong gió mưa vật vã.
Biết khi nao trùng phùng,
Còn kiếp nào gặp gỡ!
NGUYỄN VĂN HÒA
(TP.HCM 12-7-2010)
---
(*) THKT
(**) Mercedes