Bốn mùa thương nhớ
Người xa ta, bóng chim tăm cá
Trong cõi đời mênh mông biển cả
Ai biết người mang nửa mùa Xuân
Ta làm kiếp con ve chờ Hạ.
Những yêu dấu giờ đây xa xăm quá
Mùa Hạ đến mang nỗi buồn rất lạ
Có lá Thu vàng, có nỗi nhớ mong
Có người xưa chờ nhau mà hóa đá.
Yêu một thuở rồi xa nhau muôn thuở
Tuổi thơ ngây tâm tư còn rộng mở
Dẫu xa người một sớm cuối Đông
Sao vẫn mãi bốn mùa thương nhớ!
Ta muốn dựa gốc thông già trên núi đá
Để nghe cơn gió chiều vi vu qua khe lá
Sẽ không màng chuyện của thế nhân
Và quên hết chuyện trời cao đất hạ!
NGUYỄN VĂN HÒA
(TP.HCM 24-4-2011)