Bài thơ Cố nhân của Vân Hồng muốn
xé lòng người ta, bảo sao mà thầy
Nhuận và em Phước không “cảm”cho
được? Làm cho thầy Hòa cũng lên
tiếng (mong có được phong trào như
mấy bài không tên lần trước).
Gửi cố nhân
Đành thôi gió hãy theo mây
Che giùm cánh nhạn tung bay về ngàn
Yêu thương xưa đã lỡ làng
Cầm bằng bình vỡ gương tan lâu rồi
Trăng tàn đỉnh núi chơi vơi
Mong chi có lúc nước trôi ngược
dòng!
NGUYỄN VĂN HÒA
(TP.HCM 16-12-2010)