Chung một Kiến Tường
Những mái tóc hoa râm bên
đầu bạc trắng
Kẻ có con, người lên chức
ông bà
Mùng Năm Tết này Gò Công
ngập nắng
Hạnh phúc tột cùng thôi hết
chia xa
Vò võ kiếm tìm bốn mươi năm
có lẻ
Thầy trò mình giờ đã lại bên
nhau
Có hề chi tuổi đời nay đã xế
Cười khóc ngon lành ánh mắt
đằm sâu
Tạm xếp chức danh, cảnh đời,
địa vị
Tất cả về đây sống lại thuở
học trò
Véo rất đau mà cứ chừng là
mộng mị
Những học-sinh-bạc-đầu lại
nép bóng thầy cô
Saigon, Đồng Nai, Tân An,
Mộc Hóa,
Tân Thạnh, Tây Ninh, Cai
Lậy, Bến Tranh
Nối tận Hoa Kỳ, niềm vui
sướng thỏa
Ánh mắt thầy trò, đồng
nghiệp long lanh
Thầy Trọi, cô Dung, thầy
Hòa, thầy Phát
Cô Thủy, thầy Trang, cô
Thạch, thầy Kỳ
Cô Thủy, thầy Nhiêu, thầy
Thừa, thầy Trắc
Thầy Sơn tâm đắc như chưa hề
chia ly
Sao lại chia ly khi chúng ta
vẫn mãi
Đau đáu về nhau suốt năm
tháng cuộc đời
Cứ ngỡ kiếp này hết đường
gặp lại
Hạnh phúc vỡ tung mắt ướt
miệng cười
Đã có bao người nhiều đêm
mất ngủ
Ngày hát nghêu ngao như
những trẻ thơ
Nhảy cẫng niềm vui giữa
người tứ xứ
Ôm siết chặt nhau mà tưởng
đang mơ
Gặp lại nhau rồi trẻ thêm
mấy tuổi
Bỗng chốc biến tiêu ba cái
bệnh già
Kỷ niệm tràn về như sông,
như suối
Bốn chục năm trời ngỡ vẫn
chưa xa
Ta đã cho nhau cái thời đẹp
nhất
Nay dẫu cảnh đời mỗi kẻ một
phương
Vẫn nhớ về nhau đắm say ngây
ngất
Bởi lẽ chúng ta chung một
Kiến Tường
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(Gò Công 18-02-2010)