Mùa nước
Thầy reo con “kiến” leo “tường”
Cô la hổng “thấy” vách “tường”
kiến leo
Thầy cười mắt kính quên đeo
Cô trề môi biểu thầy leo lên
giường…
Nước dâng mấp mé bờ tường
Ngó con cá lội mà thương thân
mình
Thầy ngồi bó gối làm thinh
Thương mình thì ít, học sinh
thương nhiều
Ngồi xuồng, lội nước sáng chiều
Bám trường, bám lớp cầu kiều cùng
qua
Nửa khuya sấm dậy gió lùa
Nước lên cả tấc nhìn mưa phát rầu
Thầy trò tình nặng nghĩa sâu
Bao nhiêu năm vẫn bạc đầu nhớ
nhau
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(TP.HCM
18-5-2010)
|