Nỗi nhớ người dưng
Rồi một hôm em rời xa thành phố
Ta thẫn thờ một nỗi nhớ người dưng
Ta ở đây giờ chỉ còn thân xác
Em ở đâu hồn ta cũng theo cùng
Ta yêu em bao nhiêu năm trầm tích
Tim rộn ràng theo nhịp điệu samba
Em tươi trẻ cho ta hừng hực cháy
Uống giọt em dòng nhựa sống mặn mà
Em trong ta đã hóa thành máu thịt
Có bao giờ em rời khỏi hồn ta
Ngày ẩn hiện để đêm về mộng mị
Bóng hình em là hạnh phúc đậm đà
Dẫu biết rằng đời còn nhiều trắc trở
Tình muộn màng trời đất đã xe duyên
Ta yêu em một tình yêu rất thật
Ta bên em một miền đất bình yên
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(TP.HCM 10-8-2010)
|