Thay
lời tạ tội
Kính tặng
cô Hồng Châu
Ta nhói lòng khi nhìn tấm ảnh cô
Một bà cụ ta chưa hề tưởng tượng
Năm tháng cày bừa khuôn mặt khả
ái
Nghịch cảnh đè cong một chiếc
lưng thon
Gần bốn mươi năm thầy trò bươn
chải
Gánh nặng áo cơm đâu phải chuyện
đùa
Nhưng dẫu sao ta vẫn còn tuổi trẻ
Đời có dập vùi cũng chẳng ăn
thua…
Cô của ta khổ từ ngày còn trẻ
Thêu sắc hồng hạnh phúc dẫu mông
lung
Bếp núc đường kim nữ công gia
chánh
Để lại cho đời những cô gái công
dung…
Ta đấm ngực mình vô tâm vị kỷ
Đến cuối đời mới vội vã tìm nhau
Mỗi học trò một ngón tay báo đáp
Có lẽ nào cô phải khổ thế đâu!
Đừng ngụy biện ngụ ngôn rêu và ốc
Không có thầy ta liệu có làm nên
Lòng bao dung lời muộn màng tạ
lỗi
Cô lẫn rồi trò nào có thể quên!
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(TP.HCM
25-4-2010)
|