vườn thơ thkt

 

 

 

 

 

 

 


 

Tự sự

 

Cho dù bị cười là kẻ duy tâm hay duy linh
Ta vẫn tin mỗi người có một số phận
Hay hoặc dở khác nhau ở cách
Đối mặt với định mệnh như thế nào?

Liệu có ai giải thích cho ta
Vì sao ta xa nhau lâu đến thế
Cuộc đời tả tơi giữa sóng đời vùi dập
Vì sao cách nhau cả một đại dương
cộng thêm một bề ngang đất nước
Ta bất ngờ tìm lại được nhau!

Văn chương gọi đó là duyên tiền định
Bà chị ta bảo hai đứa mắc nợ nhau
Hơn 30 năm nỗi niềm duyên phận
Vò võ tháng ngày, đau đáu tìm nhau
Ở cái tuổi đã vào cuối thu
Bạn bè ta thong dong an hưởng
Ta vẫn còn bươn chải giữa chợ đời
Rồi đêm về trong cô quạnh
Nén tiếng thở dài, nuốt lệ vào tim.

Ta vốn là người sợ làm đau cây cỏ
Đâu có nhẹ nhàng cho những cuộc ly tan
Chỉ mong rằng ai kia sẽ hiểu
Dị mộng đồng sàng đau đớn cả hai
Bao nhiêu năm cũng vì gượng gạo
Ta đã gieo neo nước mắt tội tình
Cố gồng mình đóng tuồng hạnh phúc
Phía sau nụ cười là những vết thương
Ta hổ thẹn với ta
Ta có lỗi với người
Ta rong ruổi muôn nơi vì sợ trở về
Nhiều đêm ước gì sáng không trở dậy…

Thôi thì mấy mươi năm cũng đáp đền cái nghĩa
Dẫu biết ân tình chẳng đong đếm được đâu
Niềm vui người này, nỗi đau kẻ khác
Xin hãy cho ta được sống thật với lòng
Còn chút cuộc đời, ta vẫn muốn là ta!

PHẠM HỒNG PHƯỚC
(TP.HCM 6-11-2011)


Mùa thu Maryland 2009. (Ảnh: Kiến Ngố)

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage