Tự sự cuối
đông
Một sáng mùa đông
Ở nơi xứ người đã trở thành
quê hương
Thầy tôi ngồi vọng về cố xứ
Giữa bầu trời xám xịt
Trời buồn
Người có vui đâu bao giờ
Cho dẫu cố hương giờ đây xa
ngái
Nó vẫn là nơi
Lưu giữ một nửa đời mình
Những tháng ngày trẻ trai
đẹp nhất
Khi ngồi ở bên kia sườn núi
cuộc đời
Người ta hay nhớ về quá khứ
Da diết
Bồi hồi
Tiếc nuối
Để rồi khi xòe đôi bàn tay
đã nhăn nheo và trổ đồi mồi
Thực tại ập về
Thảng thốt với quỹ thời gian
còn lại
Rọi cặp kính văn chương lên
những trang thần học
Thầy bỗng vỡ òa mạc khải
Toàn bộ giáo lý của tôn giáo
mình
Nằm gọn trong một điều răn
Kính Chúa, yêu người
Các đồ đệ vẫn thích trêu
thầy
Sao giống ông Phêrô quá thể
Ước gì đó là sự thật
Thầy thương trò nhiều va vấp
Copy một mớ chìa khóa
Mỗi đứa một cái mà vào Thiên
đàng
Trò thương thầy xót xa gan
ruột
Kẻ già ít, người già nhiều
Dễ cám cảnh cùng nhau
Cũng may đời còn có cái
computer
Thầy trò mình cột nhau bằng
sợi dây Internet
Cách một đại dương mà như
nhà liền vách
Chỉ còn cách trở ngày đêm
Thầy rung đùi ăn sáng
Trò ngủ khò thẳng cẳng
Nhưng hề gì ta cứ gọi online
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(TP.HCM, 10-03-2010)