Tự trào
Khi ta vui chia vần thơ hạnh phúc
Lúc ta buồn tim nhỏ những dòng
thơ
Đời chán ta gieo neo nhiều giông
bão
Quá yêu người ta vẫn mãi làm thơ
Đời đâu thể suốt tháng ngày tuyệt
vọng
Ngã xuống rồi lại đứng thẳng lên
hơn
Trong tâm thức ta giữ ghì bản ngã
Nhớ về em như tiền kiếp hao mòn
Lúc buồn nhiều ta soi gương tự
hỏi
Mình là ai và phải sống thế nào?
Hỏi để hỏi đời quá nhiều ẩn số
Cuối phương trình nằm mãi tận
trời cao
Thôi cứ sống như đặc ân được sống
Vui bầy đàn, buồn vỏ ốc rong rêu
Thơ với thẩn ta thẫn thờ viết
tiếp
Cứ tự trào mình cũng đáng được
yêu!
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(TP.HCM 05-04-2010)
|