vườn thơ thkt

 

 

 

 

 

 

 


XƯỚNG HỌA THƠ

 

 

 

● Thầy Nguyễn Đức Nhuận (Seattle, Washington): Nhắn bạn quê nhà rằng:

 

Nhắn

 

Biết mình tuổi đã chớm thu vàng
Thì xin ai đó chớ lang bang
Gặp phải núi đồi thì nên tránh
Vớ vào sông suối chớ bước càn
Mũi ngửi mùi thơm đừng tưởng bở
Tai nghe lời ngọt chẳng “sang ngang”
Nhắn cùng ai đó: đừng tơ tưởng
Đời có bao lăm - tớ xin can…
 

Nh.Seattle

(Seattle, Washington 4-9-2011)

 


Nguồn minh họa: Internet.

 

 

 

● Kiến Đen: Người bạn quê nhà hết sức cảm ơn lời nhắn gởi của thầy Nguyễn Seattle. Nhưng thật sự vẫn là sự thật:

 

 

Sao lại can?

 

Đời có bao lăm – sao lại can?
Tuổi mình giờ đã buổi thu vàng
Tình chưa chán – tớ còn sung độ
Bậu chẳng chê – ai lại rẽ ngang
Gối vẫn dẻo leo đồi vượt suối
Chân đâu chồn hết hạt sang bang
Nhắn người mượn rượu thay cho sức
Lực bất tòng tâm sợ bước càn…
 

Kiến Đen

(TP.HCM 4-9-2011)

 


 

● Thầy Nguyễn Đức Nhuận (Seattle, Washington): Gởi bạn quê nhà:

 

 

Tớ xin hàng

 

Chấm dứt từ đây - point final!
Quá “date” còn đâu tuổi thu vàng
Đời dù chưa chán - đâu còn trẻ
Tình dẫu “bao la” - đã chạy làng
Nhớ xưa gối dẻo: leo đèo dôc
Ngẫm lại chân chồn: ngại xuống hang
Này nhé, xin đừng trêu tớ nhé!
Nào đồi nào dốc tớ xin hàng.
 

Nh.Seattle

(Seattle, Washington 4-9-2011)

 


 

● Kiến Đen: Ôi sao thất vọng não nề về người bạn phương xa. Chưa ra trận mà đã tính bài buông giáo quy hàng. Ông bà mình dạy rằng: còn nước, còn tát. Dân gian lưu truyền: cà cuống chết tới đít vẫn còn cay!

 

 

Sao lại hàng?

 

Mới thấy dốc đồi đã vội hàng
Làm sao dám mò mẫm vào hang
Bà hàng xóm hứ: hoài xuân dỏm
Cô láng giềng kêu: trưởng lão làng
Gân cốt như sâu buồn bóng tối
Bắp cơ tựa lá úa thu vàng
Retire đâu phải là đồ bỏ
Sao tự cho mình đã final?

 

Kiến Đen

(TP.HCM 4-9-2011)

 


 

● Thầy Nguyễn Đức Nhuận (Seattle, Washington): Lời than thở... sau cùng (!!!). Ghi chú: Chỉ cốt vui... nên đối, luật không chỉn chu lắm. Xin thứ lỗi.

 

 

Qui hàng

 

Xưa rằng sức khỏe quý hơn vàng
Tối ngày tớ chỉ thuốc với thang
Ngó cô hàng xóm: lòng thêm nản
Ngắm chị láng giềng: dạ thở than
Vươn vai gân cốt khua răng rắc
Cúi mặt xương sườn chập rổn rang
Thế này thì tớ mơ gì nữa
Vai-rà (*) cho lắm cũng qui hàng.
 

Nh.Seattle

(Seattle, Washington 4-9-2011)


(*) viagra

 


 

● Kiến Đen: Thôi thì cũng đành vậy thôi. Mình thì "đời chưa chán tớ, tớ còn chơi". Còn bạn mình thì "tớ chán đời rồi, bỏ cuộc chơi".

 

 

Thương bạn

 

Tội nghiệp bạn tôi đã chịu hàng
Ví bằng chèo kéo tổ hoang mang
Thời sung cày cuốc tàn quê khách
Tuổi háp chèo queo vọng xóm làng
Ngày đó bao cô nàng chết mệt
Bây giờ cả mụ giá quay ngang
Tớ đây thương bạn nên thay bạn
Hưởng hết hương hoa tận lúc tàn...
 

Kiến Đen

(TP.HCM 4-9-2011)

 


 

● Thầy Bùi Trung Tính (TP.HCM): Đáp bài thơ "Thở than" của thầy Nh. Seattle.

Nhắn nhủ

Thế này thì tớ mơ gì nữa
Vai-rà cho lắm cũng qui hàng (*)
Nghe mấy lời buồn chú thở than
Lòng anh cảm thấy tiếc cho “chàng”
Bao nhiêu trợ lực đều xuôi bại
Khiến chú đêm ngày dạ ngổn ngang
Thôi thì bớt “dượu“ xem sao nhỉ
Anh hùng sắp chết vẫn còn phang!

TT Saigon

(TP.HCM 4-9-2011)

(*) Lời thầy Nh.

 

 

Gởi chú Nh.Si-tồ

Chú mới sáu mươi đã vội hàng
Hồi anh sáu chục vẫn còn hăng
Ui phí của trời, uổng của đất
Cố gắng lên nào, sao thế răng!
Kìa em hàng xóm cười ngỏn nghẻn
Nọ chị xóm giềng tuổi khá xuân
Hồi anh tuổi chú, anh đâu tệ…
Thỉnh thoảng bây giờ, vẫn… tắng tăng!

TT Saigon

(TP.HCM 4-9-2011)

 


 

● Thầy Bùi Trung Tính (TP.HCM): Gởi thêm bài nữa "ghẹo" thầy Nh.Seattle.

 

 

Chú Nh.Si-tồ thương

Kiến Đen tuổi chú, vẫn độc chiêu
Thơ cỡ nào ra, cũng tiếp chiêu
Đá giò đá cẳng, còn gân cốt
Hùng hục đêm ngày, chớ chịu... thiu!
Kiến cùng cỡ chú … mà hăng lắm
Bò tới, bò lui chẳng thấy tiêu
Còn chú cớ gì than thở lắm…
Tốt mã mà sao cứ ỉu xìu!

TT Saigon

(TP.HCM 4-9-2011)

 


 

● Kiến Đen: Dạ, thầy Bùi Lão sư lại quá khen học trò mình rồi. Kiến Đen cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, thể hiện phần nào những tinh túy mà quý thầy cô từng nhọc công, mệt trí truyền dạy cho mình mà thôi. Còn nhớ Tết Nhâm Tý 1972, khi trường THKT lần đầu tiên làm giai phẩm xuân, thầy là vị tổng biên tập đầu tiên; còn hai cô Nguyễn Thị Bích Thủy và Hoàng Thị Thịnh là 2 vị biên tập viên đầu tiên của Kiến Đen. Vậy là võ nghệ cũng đã có gần 40 năm công phu rồi.

Bữa nay cuối tuần, thầy đang vui, xin cho phép học trò được "ghẹo" thầy chút chút ạ.

 

 

Tắng tăng

 

Thầy bảo rằng mình vẫn tắng tăng
Canh khuya nghe có tiếng tằng tằng
Có khi huỳnh huỵch như đô vật
Rồi lúc thâm trầm tựa lão tăng
Cờ phướng xum xuê sao chẳng phất
Phu nhân tủm tỉm khỏi cần nhằn
Đời còn cho hưởng mình vui hưởng
Kẻo gió lặng rồi lại hóa tăng…
 

Kiến Đen

(TP.HCM 4-9-2011)

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Copyright © 2010 - 2011 Trung hoc Kien Tuong Homepage