Chuyện kể rằng anh chàng trai trẻ sau
một thời gian dài theo thầy học Đạo, nay muốn xin sư phụ cho
ra trường. Theo thông lệ thầy cho một bài sát hạch (giống
như kỳ thi tốt nghiệp). Nếu đạt yêu cầu thì được, nếu chưa
thì phải ở lại học tiếp.
Thầy ra đề tài: “Có hai anh chàng dạo chơi trên nóc nhà,
trượt chân té vào ống khói rớt xuống đất; một anh Đen, một
anh Trắng”.
Hỏi: - “Ai đi tắm?”. Anh hoc trò trả lời ngay: “Anh Đen đi
tắm”.
Thầy: “Sai rồi, anh trả lời thiếu suy nghĩ, anh Trắng nhìn
thấy anh Đen tưởng rằng mình đen như vậy nên đi tắm, còn anh
Đen thấy anh trắng tưởng mình sạch sẽ như thế nên không thèm
đi tắm”.
Năm sau, thầy cũng ra đề tài cũ: “Có hai anh chàng dạo chơi
trên nóc nhà, trượt chân té vào ống khói rớt xuống đất; một
anh Đen, một anh Trắng”.
Hỏi: - “Theo anh, ai đi tắm?”. Anh trả lời : “Anh Trắng đi
tắm”.
Thầy: “Lại sai, bây giờ thì khác rồi, anh Trắng sẽ biết mình
trắng sạch nên không phải đi tắm nữa! Sao anh lại bắt anh
Trắng đi tắm, mà không bảo anh Đen?”.
Năm sau thầy cũng ra đề tài cũ, và hỏi: “Chúng ta thấy thế
nào? Ai phải đi tắm?”.
Anh học trò trả lời : “Thưa thầy, chuyện xảy ra như vậy, nên
để cho hết cả hai anh Đen và Trắng đều đi tắm!”.
Thầy: “Lần này thì anh càng sai trầm trọng! Chúng ta biết
là không ai lại đi dạo chơi trên nóc nhà, nên không có anh
nào đi tắm cả!”.
Nguồn: Internet.
Lời bàn:
Câu chuyện này tôi đã được đọc trong một tập truyện của một
Thiền sư rất nổi tiếng của Việt Nam.
Tựa đề “Triết lý Bà La Môn” là của chính tác giả, vì
không còn được bản gốc nên tôi viết lại ý chính.
Mới xem qua ta có cảm nghĩ rằng nó hơi giống như chuyện anh
Tám Tàng lên diễn đàn. Nhưng thật ra nó mang một triết lý
sâu sắc hơn là một truyện vui. “Ta cần phải biết nhìn vào
người khác để soi rọi mình. Phải sáng suốt, giữ quan điểm
của mình và phải biết nhìn vào toàn cục của sự việc trước
khi đưa ra quan điểm cá nhân”.