Cảm nghĩ về ngày 26-6-2010
Trong nhiều năm qua, tôi đã nghĩ
làm sao để có được một lần tương ngộ với tất cả bạn bè và các em học
sinh dưới mái trường Trung học Kiến Tường thân yêu? Bây giờ điều ấy
đã diễn ra hoàn toàn như mong đợi, như một giấc mơ!
Xin cảm ơn cuộc đời và cảm ơn các
bạn trong
ban tổ chức đã cho chúng ta có ngày này. Không phải tình cờ hay đơn
giản để có được cuộc hội ngộ thần kỳ, mà là do bao công sức, bao
nhiêu tâm huyết của nhiều người góp lại. Tôi thường hay nói đến “tấm
lòng”; làm điều gì bằng tất cả tấm lòng thì sẽ được đền bù bằng sự
trân trọng. Ban tổ chức xứng đáng nhận được sự trân trọng đó.
Khi bước vào cổng trường xưa, tôi
choáng ngợp vì nhiều cảm xúc dâng trào, không phải vì sự trang trọng
của một buổi lễ như mình thường gặp, nhưng vì khung cảnh đơn sơ mà
thắm đượm tình thân, bao nhiêu học trò, bè bạn, và các bậc đàn anh
một thời cùng chung dưới một mái trường, sau hơn 30 năm xa cách, lần
lượt trở về, tay bắt mặt mừng, mỗi người mỗi vẻ, mỗi người một hoàn
cảnh nhưng chung một tấm lòng:
Thầy xưa
tuổi quá lục tuần
Trò xưa nay cũng
thanh xuân qua rồi!
Tôi thật sự xúc động khi gặp lại thầy
Nhiêu, cô Tô Ngọc Thạnh, cô Châu, thầy Bé … và những giáo viên đàn
anh khác, rồi nhìn lại mình, nhìn bạn bè và các em học sinh, thấy
được tác động nghiệt ngã của thời gian lên từng cá nhân. Bạn tôi có
người ngày xưa xinh đẹp và dễ thương như một công chúa, nam thì
phong độ như hoàng tử. Nay: than ôi! thời gian đã không chờ đợi một
ai nữa rồi.
Với các em học sinh tôi đã gặp được
trong khuôn viên nhà trường và vài nơi ở Mộc Hóa, tôi mừng cho các
em thành đạt trong nhiều lãnh vực trong cuộc sống, nhưng cũng không
quên còn có nhiều em khác không có mặt vì nhiều lý do, trong đó có
người mặc cảm vì không thành công nên không đến, (cá biệt có người
rất thành công vẫn không đến vì e ngại…?).
Xin trích lời của thầy Đỗ
Ngọc Trang trong bài “Thành”
trên trang Web của chúng ta: “Giá trị của sự sống không thể đánh
giá bằng cái vỏ công danh. Sự sống rất đáng quí, quí từng giây từng
phút.
Tơi nghiệm ra muốn sống, chúng ta cần phải có một tấm lòng để yêu
đời và cần một óc hài hước để tha thứ cho người. Hạnh phúc không
phải là những gì cao xa mình muốn có, nhưng là lòng tri ân những gì
nhỏ nhoi mình đang có.
Cuối cùng Thành nói, “Em không ngờ các thầy cô còn nhớ đến em.” Đây
rồi, cái mà tôi muốn nói tới. Tôi mong Thành, một ngày nào đó, tưởng
tượng ra - không phải trong cõi mộng “không ngờ” - cái thế giới tình
thương thật đó của chúng ta. Còn bao nhiêu em “Thành” khác đang lạc
lõng đâu đó, hãy ghé thăm trường cũ một lần”.
Xin hiểu Gia đình Trung học Kiến
Tường, nơi một thời các em đã vui sống và trưởng thành, sẽ luôn yêu
thương và vươn tay ươm mầm hy vọng vào thế hệ sau, tin tưởng con cái
của các em có một tương lai tốt hơn. Gia đình THKT sẽ CHUNG SỨC dìu
bước cho các thế hệ sau cùng vươn lên, điều ấy mới thật sự là ý
nghĩa nhân văn của cuộc sum họp lịch sử này.
Không phải dễ dàng gì mà có được cuộc họp mặt
năm nay.
Nhưng cũng không chắc năm sau lại có cuộc họp
mặt khác.
Sao chúng ta lại thờ ơ trong lần gặp này cho dù
bạn thành công hay thất bại?
NGUYỄN VĂN HÒA
(TP.HCM 29-6-2010)
|