thkt thư quán

 

 

 

 

 

 

Lần theo mê lộ có đường hầm của hệ thống tiền tệ Mỹ

 

 

III. Tân hydra chào đời

 

 

Hỏi: Tai sao có luật đó?
 

Đáp: Vì năm 1907 xảy ra một cuộc “Hoảng loạn Tài chính” (a Financial Panic) nên năm 1908 TT Theodore Roosevelt (1901-1909), vị TT thứ 26 của Mỹ, cho thành lập cái National Monetary Commission để chỉnh đốn vấn đề tài chính. Chủ tịch của commission đó là ông Nghị sĩ Nelson Aldrich (bên ngoại của David Rockefeller Sr.). Ông Aldrich dẫn cả commission đi công du sang châu Âu để nghiên cứu trong vòng hai năm. Rồi khi trở về, ông lập lên, một cách hoàn toàn bí mật, một nhóm bị gọi là “The First Name Club” vì cấm triệt để không được nhắc tới Last Name (họ) để cho đầy tớ và người làm, dù có nghe trộm được cũng không biết là ai, hòng tránh nói lại cho người ngoài và báo chí biết là có những ai. Nhóm đó gồm có một số người được chọn lọc rất cẩn thận trong giới tài chính và ngân hàng. Trong số đó người đóng vai quan trọng nhất là ông Paul Warburg (1868-1932), người gốc Đức di cư sang Mỹ năm 1904, được nhập quốc tịch Mỹ năm 1911, và là thành viên của ngân hàng Kuhn, Loeb and Company Bankers ở New York (thuộc tài sản của Rothschild).
 

“First Name Club” được triệu tập đến một hòn đảo nhỏ bé, riêng biệt và vắng vẻ có tên là đảo Jekyll Island, ở Georgia, họp trong chín ngày liên tiếp, để viết một dự luật cải tổ hệ thống nhà bank và luật pháp tiền tệ (the banking and currency legislation) sẽ trình cho Congress (Quốc hội).
 

Hỏi: Trong dự luật có cái gì là đặc biệt?
 

Đáp: Có rất nhiều cái đặc biệt. Trước hết là cái tên: vì dân đã quá ghét nên phải tránh cho kỳ được cụm từ “Central Bank“, rồi phải làm sao cho dân tưởng rằng cơ quan này là của chính phủ, do nhân viên chính phủ điều khiển vì vậy mà có danh từ “Federal” và “Reserve“ (chớ không phải là Central Bank) và có Governing Board mà ông chủ tịch là do TT bổ nhiệm, và trong đó có hai nhân viên chính phủ, mà trong thực tế thì Governing Board không có điều khiển được chính sách của cơ quan. Rồi phải dùng những danh từ mờ ám khó hiểu để che giấu thực ý: như trong Lời mở đầu (Preamble) của dự luật nói: Mục đích của luật là để cho FED có thể “cung cấp một thứ tiền co dãn” (to furnish an elastic currency) - nghĩa là gì?
 

Trong thực tế nghĩa là tiền mà nhà bank đã có thì nhà bank có thể, tùy nghi, thổi phồng lên. Rồi như danh từ “tái chiết khấu “(rediscounting) nghỉa là gì? Trong thực tế nghĩa là một kỹ thuật cho phép nhà bank dùng để tăng gia tiền hiện có trong quỹ của nó, bằng cách cho vay thêm mà không cần chờ cho tới khi các khoản nợ trước hết hạn. Kết quả là luật cho phép một nhà bank trung ương tư (a private central bank) tạo ra tiền từ chỗ không có gì hết (create money out of nothing) rồi cho chính phủ vay số tiền đó để lấy lời và kiểm soát sự cung cấp tiền cho quốc gia bằng cách bơm phồòng nó lên hay hút bớt nó xuống tùy theo ý muốn (control the national money supply, expanding or contracting it at will.)
 

Hỏi: Thế mà không có ông nghị sĩ hay dân biểu nào thấy sao?
 

Đáp: Có chớ. một số thấy và la làng lên. Như ở Hạ viện, Dân biểu Charles Lindbergh Sr. (bố của phi công trứ danh Lindbergh) nói:” Luật tạo ra FED là một cái tội pháp luật tệ hại nhứt của mọi thời đại. Hệ thống tài chánh đã bị lật lại cho một nhóm người chỉ có biết lợi dụng hệ thống là của tưnhân, được hướng dẫn về mục tiêu duy nhứt là lấy cho được những cái lợi tối đa từ việc sử dụng tiền của người khác “.
 

Và cũng còn một số dân biểu và nghị sĩ khác nữa la làng lên nhưng họ không đủ để đánh bại số dân biểu và nghị sĩ đã bị mua chuộc, đúng như lời của một người trong nhóm Rothschild ở London nói với một hội viên của nhà bank ở New York ngày 25-6-1863 rằng: “Số nhỏ người hiểu cái hệ thống là gì, thì hoặc là vì thấy có lợi cho mình, hoặc là vì đã tùy thuộc vào những ân huệ đang được hưởng, nên sẽ không có sự chống đối từ những hạng người đó. Còn nhóm đa số người không có đủ trí khôn để hiểu thì sẽ chịu cái gánh nặng mà không than phiền”.
 

Bởi vậy cho nên ngày 18-9-1913, dự luật được Hạ viện chấp thuận với 287 phiếu thuận và 85 phiếu chống, rồi lên Thượng viện thì ngày 19-12-1913, dự luật được chấp thuận với nhiều sửa đổi bằng 54 phiếu thuận và 34 phiếu chống. Đến đây lại có một việc lạ nhất chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử của HCQHK, là trong cái bản văn của dự luật ở Hạ viện có cho tới 40 điểm mà Thượng viên không đồng ý nên đã sửa lại. Thì sau khi Thượng viên biểu quyết, hai viện phải ngồi chung lại để sửa lại sao cho cả hai bên đều đồng ý. Thế mà việc đó được thực hiện chỉ có trong một weekend. Cho nên ngày thứ Hai 22-12-1913, dự luật được biểu quyết ở Hạ viện với 282 phiếu thuận và 60 phiếu chống rồi cùng ngày sang Thượng viện được chấp thuận luôn với 43 phiếu thuận và 23 phiếu chống. Và TT Woodrow Wilson (1913-1921), vị TT thứ 28 của Mỹ ký thành Luật ngay ngày hôm sau, thứ Ba 23-12-1913.
 

Tất cả những việc ấy xảy ra một cách hết sức mau lẹ và trái ngược với tục lệ và truyền thống của Quốc hội và của Chính phủ Mỹ là không bao giờ Lập pháp Congress (Thượng và Hạ Viện) thảo luận và biểu quyết một dự luật vào lúc gần Noel, để cho Congress “recess” (thường thường là kể từ ngày 15, 17-12.) và các nghị sĩ và dân biểu về quê của mình ăn mừng Christmas và New Year, và không bao giờ Hành pháp (Chính phủ) ký một đạo luật vào dịp Noel để cho TT về nhà riêng hay trang trại (ranch) của mình ăn mừng Christmas và New Year. Thế mà kỳ này Thượng viên họp lại, thảo luận, và biểu quyết vào ngày thứ Sáu 19-12. Rồi cả hai viện làm việc với nhau weekend 20 và 21-12, để ngày thứ Hai 22-12 cả hai viện, hợp lại, thảo luận và biểu quyết dự luật, và ngày thứ Ba 23-12, TT ký thành luật.
 

Dân Biểu Lindbergh nói ở Hạ viện: “Dự luật này thành lập cái “trust” khổng lồ nhất trên thế giới. Khi mà TT ký cái dự luật này (thành Luật), thì cái chính phủ vô hình của Mãnh lực tiền tệ sẽ được hợp pháp hóa. Dân chúng có thể không biết chuyện đó ngay, nhưng mà rồi sự biết được chuyện chỉ được dời lại vài năm sau mà thôi”. Trong lúc đó thì báo chí (đã ở trong tay của “Mãnh lưc tiền tệ”) thì ca tụng hết lời. Báo New York Times viết bằng chữ lớn ở trang đầu: “Tổng thống Wilson ký Dự luật Tiền tệ. Sự phồn thịnh được tự do và sẽ giúp mọi giai câp."

 


 

Hỏi: Thế là con hydra được khai sinh là đứa con hợp pháp của HCQHK để lớn lên với đất nước?
 

Đáp: Hay đúng hơn thì phải nói “để lớn lên với đứa em song thai”.
 

Hỏi: Nói gì lạ vậy, đứa em song thai nào?
 

Đáp: Khi nhóm của Nghị sĩ Nelson Aldrich có ông Paul Warburg chuẩn bị viết dự luật FED để trình cho Congress, họ đã tiên đóan rằng với sự áp dụng luật này thì CPLB sẽ mắc nợ FED càng ngày càng nhiều nên phải tìm cách làm sao cho phép chính phủ đánh thuế vào dân để có tiền trả nợ cho FED. Vì thế họ kèm theo dự luật FED một Tu chỉnh Hiến pháp (là the Sixteenth Amendment) cho phép CPLB đánh thuế lợi tức (income tax) vào dân. Lúc ấy bản văn của Tu chỉnh chỉ có một trang giấy và nguyên bộ luật về thuế má chỉ có 14 trang mà bây giờ thì nó dày đến 17.000 trang, cũng như nợ của chính phủ do FED gây ra lớn lên từ số không cho tới bây giờ là 8.500 tỷ USD.
 

Hỏi: Bộ trước đó dân không phải đóng income tax cho CPLB sao?
 

Đáp: Không, trước 1913, dân chỉ đóng thuế income cho tiểu bang của mình mà thôi.
 

Hỏi: Đã được hợp pháp hóa rồi, con hydra còn phá phách gì nữa không?
 

Đáp: Nói là phá phách thì không hẳn là phá phách, nhưng khi được hợp pháp hóa rồi thì FED hoạt động tích cực hơn, nên gây tai nạn cho dân.
 

Hỏi: Tai nạn gì?
 

Đáp: Cuộc Đại suy thoái (The Great Depression) năm 1930.
 

Hỏi: Bằng cách nào?
 

Đáp: Bằng cách tạo ra tiền “out of nothing” qua trò ảo thuật “loan”. Để khuyến khích dân vay tiền, FED hạ thấp lãi suất và dân ùn ùn vay để có tiền tiêu xài thả ga. Vậy là nhà bank thảy vào nền kinh tế quốc gia một số tiền khổng lồ, tạo ra một cuộc lạm phát (inflation). Rồi nói là để kiềm hãm sự lạm phát, thì lại siết chặt việc cung cấp tiền, thu hồi các loan đả phát ra, không cho vay loan mới, báo hại dân thiếu nợ phải vội vàng bán nhà cửa ruộng đất để trả nợ, nên những người có liên hệ với “Mãnh lực tiền tệ (Monetary Power) có tiền mua những bất động sản ấy với giá rẻ mạt. Còn con cháu những người thiếu nợ thì trở nên vô gia cư vô nghề nghiệp đi lang thang thất thểu ngoài đường như hồi Mỹ còn là 13 thuộc địa dưới thời các vua George II và vua George III, trước ngày Cách mạng Mỹ (American Revolution) năm 1774. Nhưng nhờ chính sách “New Deal” của TT Franklin D.Roosevelt (1933-1945), vị TT thứ 32 của Mỹ, và việc lập lên cái FDIC (Federal Deposit Insurance Corporation) mà tình thế trở lại yên ổn. Giáo sư Milton Friedman, Giải Nobel về kinh tế, viết: “Nhất định là FED đã gây ra cuộc Đại suy thoái vì thu rút lại một phần ba (1/3) số tiền đang lưu hành từ năm 1929 tới năm 1930”.
 

Còn ông Louis T. McFadden, Chủ tịch The House Banking and Currency Commttee, thì nói: “Cuộc khủng hoảng không phải là ngẫu nhiên mà là một việc được trù liệu rất cẩn thận… Những chủ nhà bank quốc tế tìm cách đem đến đây sự thất vọng để rồi họ có thể trở thành nhưng kẻ ra lệnh cho tất cả chúng ta.”
 

Hỏi: Thế rồi kể từ đó không có ông TT nào dám đụng tới FED nữa?
 

Đáp: Có chớ, TT John F. Kennedy (1961-1963), vị TT thứ 35 của Mỹ. Ngày 4-6-1963, TT Kennedy ký một sắc lệnh (an Executive Order số 11110) cho phép CPLB phát hành tiền mà không phải qua FED bằng cách cho phép Bộ Tài chính phát hành những giấy chứng nhận bạc đối với mọi thỏi bạc, bạc, hay là mọi dollar dựa trên bản vị bạc của Bộ này (the power to issue silver certificates against any silver bullion, silver or standard silver dollars in the Treasury). Nghĩa là một khi Bộ Tài chính có trong kho một ounce bạc nào, thì bộ có quyền phát hành ra một giấy bạc để lưu hành trong nền kinh tế. Như vậy TT Kennedy đã tung ra 4,3 tỷ dollar cho lưu hành. Hậu quả FED bank của New York sẽ phá sản, vì dân chúng biết rằng các giấy chứng nhận bạc (silver certificates) của chính phủ được bạc yểm trợ (backed by silver) chớ giấy bạc của FED (Federal Reserve Notes) không có cái gì yểm trợ hết. Lệnh số 11110 nói trên còn giúp chính phủ trả hết nợ của mình mà không phải qua FED để trả tiền lời, do FED tạo ra tiền out of nothing. Tức là trên thực tế sắc lệnh số 11110 cho CPLB quyền tạo ra tiền của mình có bạc yểm trợ, đúng theo Điều I, Phần 8 của Hiến pháp Hoa Kỳ.
 

Năm tháng sau, ngày 22-11-1963, TTKennedy bị tên Lee Harvey Oswald ám sát và tên này hai ngày sau bị Jack Ruby (Rubenstein) giết chết trong Đồn cảnh sát Dallas.
 

Hỏi: Như thế thì phải chăng là một nhóm tài phiệt cai trị xứ này vì người ta hay nói: “Ai nắm được tiền là nắm được quyền” phải không?
 

Đáp: Tôi không dám trả lời là phải hay là không (yes or no) vì tôi không đọc được sách nào nói rõ là đã có một tòa án nào kết án một người nào trong giới Mãnh lực tiền uệ (the Monetary Power) hay một vị nào trong nhóm những Nam tước Trộm cắp (the Robber Barons) về tội dùng tiền của mình mua được quyền thế. Cho nên tôi xin để cho quý bạn đọc mỗi người kết luận theo ý kiến của mình.
 

Tôi chỉ xin phép nhắc lại lời nói của ông Nathan Rothschild hồi năm 1838: “Để cho tôi phát hành và kiểm soát tiền của một quốc gia, thì tôi cóc cần biết ai viết luật pháp”, và tôi cũng xin phép nhắc lại số phận của những vị tổng thống đã có gan dám chặt đầu con hydra tiền tệ: TTAndrew Jackson bị mưu sát, TT Abraham Lincoln và TT John F.Kennedy bị ám sát.
 

 

I. Tạo ra tiền (create money)


II. Một chút lịch sử
 


BS. NGUYỄN LƯU VIÊN


 

 

Tài liệu tham khảo:


- The Web of Debt của Ellen Hodgson Brown, NXB Third Millennium, Baton Rouge, 2007, http://www.webofdebt.com
 

- The Secrets of the Federal Reserve của Eustace Mullins, NXB Bankers Research Institute Staunton, 1993
 

- Modern Money Mechanics được xuất bản bởi the Federal Reserve Bank of Chicago tại http://landru.i-link-2.net
 

- The Federal Reserve is a privately owned corporation của Thomas D. Schauf. 28-11-1998 tại http://www.apfn.org/

 

 

TT Colo tìm chọn và chia sẻ

 
 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage