Bốn ông Kiến hội thơ
Quán
biên thùy, một chiều xuân, bốn ông tiến sĩ ngồi đối ẩm bên bếp lửa.
Ông mắt sáng như mắt rồng lên tiếng. “Lão mỗ đan tâm Núi tựa son.
Giang hồ gọi lão là Kiến Núi. Xin quí vị tự giới thiệu mình.” Ông
ngồi kế bên trái nói, “Lão có nhãn giới nhìn thấy bổn tánh nữ nhân.
Thiên hạ phong cho danh hiệu Kiến Tánh.” Ông ngồi kế bên phải nhún
vai, “Ta từ Đông Hải, tính ưa nhòm ngó đó đây. Xin gọi ta là Kiến
Nhòm.” Ông ngồi đối diện cười, “Tại hạ đôi đêm cũng phải nhòm qua
khe cửa, vì nghề nghiệp phóng viên. Tại hạ là Kiến Đen.”
Kiến Nhòm: Ta thấy quán này lạ lắm. Có một con kiến tổ bố bám vào
tường cứ y như thật. Đến gần xem té ra đó là con kiến gỗ.
Kiến Núi: Nó là Kiến Tường, vốn là kiến thật, nhưng ngồi vọng phu
quá lâu mà hóa thành gỗ tràm, nên gọi là Mộc Hóa.
Lão Kiến Núi ngoắc tay ra dấu. Ông chủ quán lầm lì bưng tới một hồ
rượu thuốc và 4 tô phở đuôi bò rồi trở lại bếp. Kiến Nhòm nheo mắt
nhìn theo hỏi nhỏ, “Quái nhân nào vậy?”
Kiến Núi: “Hắn là Dương Tử. Hiệu là Độc Cô Cầu Bại. Hắn một mình nấu
nướng, dọn bàn, chiêu khách, thâu tiền, quét nhà, nuôi cá, trồng
kiểng… già trẻ tứ phương chưa có ai vượt qua hắn.”
Kiến bám vào tường nên gọi là Kiến Tường.
Kiến Nhòm: Có câu: con đường vinh quang không có dấu chân của kẻ
lười biếng.
Kiến Đen: Kẻ lười biếng có chịu đi bộ bao giờ đâu mà có dấu chân.
Kiến Tánh: Lão Kiến Núi nói về trẻ và già. Theo tôi không có cái
tuổi nào gọi là già.
Kiến Núi: Phải, chỉ có người không biết tuổi mình già.
Kiến Nhòm: Biết ai già chết liền. Ngẫm lại chết già lãng nhách. Chết
vì yêu thật là vĩ đại.
Kiến Núi: Yêu mà chết thật là khờ dại
Kiến Đen: Chết vì bia còn độc hơn chết vì yêu và rượu. Bằng cớ trên
đời này chỉ có mộ bia chứ đâu có mộ rượu hay mộ yêu.
Đắc ý Kiến Đen cầm hồ rượu lên tu một hớp. Bỗng ông hốt hoảng ôm lấy
cổ, “Có con gì chạy tuột vào cổ họng tôi. Rượu có trùng độc.”
Kiến Tánh: Yên chí đi. Chỉ là con cá linh. Thổ sản ở đây còn có cả
trăn nữa. Có người đã nuốt cả trăn.
Kiến Núi: Quí vị cứ luẩn quẩn về yêu. Nhưng các vị có biết người đàn
bà đẹp toàn diện là thế nào không?
Kiến Tánh: Vụ này ta biết rất rõ. Đẹp toàn diện là sáng diện, trưa
diện, chiều diện, tối cũng diện.
Kiến Nhòm: Không xong! Tốn tiền quá! Vậy người vợ lý tưởng là người
như thế nào?
Kiến Đen: Thứ nhất đó là người vợ biết nấu ăn ngon. Thứ hai là người
vợ biết lãng mạn trong tình yêu.
Kiến Núi nói mỉa: Thứ ba là không để hai bà này gần nhau.
Kiến Nhòm: Đứng đắn mà nói đằng sau người đàn ông thành công có bóng
dáng một người đàn bà.
Kiến Tánh: Đằng sau mỗi người đàn ông thất bại đều có bóng dáng của
hai người đàn bà.
Kiến Núi nhìn Kiến Tánh thở dài: Khôn ba năm dại một giờ.
Kiến Đen: Tưởng gì! Sau ba năm vẫn không thoát được cái dại, chẳng
thà dại trước khỏi chờ ba năm.
Kiến Núi nhìn Kiến Đen lắc đầu: Đúng là kiến tha lâu… mỏi cổ.
Tiệc tàn, bốn vị lưu bút lại bốn bài thơ. Nghe đâu bốn bài thơ này
đã được mang lên màng nhện của bang.
ĐỖ NGỌCTRANG
(Elk Grove, 4-5-2010)
- Họa thơ
Gởi đến một người bạn già
(Thầy Võ Xuân Sơn xướng; thầy Nguyễn Trung Tính, thầy Nguyễn Đức
Nhuận và trò Phạm Hồng Phước họa) |