Những câu chuyện của chúng ta

 

 

 

 

 

 

Lời cảm ơn của TT Saigon

 

Bùi Lão gia thực sự cảm động được Thầy Trò THKT "dựng tượng", săm soi, cắt lát, nội sôi, ví von cả tuần nay về một thể tạng cơ hồ như đã "bị đời xài tơi tả" sau 70 năm lăn bánh!


Tất cả đang chống lưng, trầm trồ, đẩy Bùi Lão gia tăng tốc nhanh đến ngày sum họp cùng áo trắng trường xưa. Ngày mà không thể trễ hơn nữa khi bị "gắn biển" tạo thành tích chào mừng Ngày hội ngộ THKT 26-6-2010!


TT Saigon cám ơn cô Huỳnh Kim Thọ - một nửa của TT Colo - một giai nhân THKT thập niên 1970. Thầy Nguyễn Hữu Thành có lẽ tranh đấu lắm mới "sở hữu" được "chậu hoa Vạn Thọ quý hiếm" mà thầy Thành hồi đó không ít đêm cải biên thơ Nguyên Sa thành "áo nàng vàng anh yêu màu vạn thọ"; không ít ngày thầy đắm đuối theo sau tà áo vàng phất phơ, bay dài theo hành lang lớp học. Không hiểu lúc bấy giờ có bao nhiêu người đắm đuối vì tà áo dài màu vàng đó? Chuyện này xin hỏi thầy Lê Công Phúc, thầy Ngô Bảo Toàn, những chứng nhân cùng thời.

 

Thầy Ngô Nguyên soái ơi, nghe đâu trí nhớ của thầy vẫn sáng trưng! Thầy Toàn đọc kinh Phật, phải chăng để hòa tan sợi nhớ sợi thương hay còn có mục đích nào khác vậy ta? Nhưng thầy có ngộ được chăng cái ngày thầy sắp bị THKT "làm thịt" tới nơi rồi, nếu vẫn cố tình lảng lơ cái nợ ...xưa? Chiếc chìa khóa hồ sơ MẬT coi chừng Phước Kiến Đen và ông già Bách đang giữ, sắp treo thông báo "bạch hóa" mọi chuyện 30 - 40 năm trước. Hấp dẫn thiệt.Cố đọc Web THKT mỗi ngày, mỗi giờ đi bà con ui!

 
TT Saigon rất cám ơn cháu Nguyễn Thanh Toàn tình cờ "hâm mộ" thầy hay hâm mộ "lá diêu bông"gì đó mà thầy trò Ngô Nguyên soái- Kiến Đen đang " loạn". Nào biết được lá diêu bông có giống lá mít,lá xoài ăn bánh xèo không?! Dù rằng chuyện tình của TTSaigon, cháu Toàn hậu sinh khá xa ... hiểu chết liền!


Trầm ngâm, phân vân, nhìn xem thế sự, tuy hiểu hết chuyện như cặp đôi TT Cali, như bác Nhiêu Bến Tranh gật gù, cười cười khi xem Net, vậy mà thâm thúy, tri thiên mệnh! Không nói tức là đã nói... 


Thầy Xuân Sơn ư? Lão sư huynh chỉ động viên ngầm thôi, rỉ tai thôi, khi rõ tâm sự TT Saigon trong lần chung giường ở Nhà khách Mộc Hóa ngày 4-5-2010. Thầy Sơn cứ nhắc mãi màu áo dài trắng như Tuyết, thướt tha một dáng vóc xưa, ngày mà mình đưa cô ấy đến thăm thầy Xuân Sơn ở Kiến Bình... Bùi Lão gia quên mà thầy Sơn nhớ. Hay thiệt! Phải chăng đó là hiệu quả của mấy chai nước biển ở Bệnh viện Nhiệt đới? Âu thì thầy Sơn ấn tượng và nhớ mãi hình ảnh tà áo dài trắng đó là vì thầy đứng từ xa ngó tới, còn Bùi Lão gia đứng bên cạnh tà áo dài đó nên không thể chiêm ngưỡng được hết vẻ đẹp mà ông bạn mình cho tới nay cách 40 năm rồi mà vẫn trầm trồ "đẹp lắm, không hề quên được".
 

 

Dù sao cũng cám ơn chai rượu thuốc "hồi xuần" của lương y Xuân Sơn tặng ở Tân Thạnh hôm 4-5-2010. Bây giờ nó mới có điều kiện để được thử nghiệm đây. 
 


 

Còn nhờ bữa trước, hôm 29-4-2010, trong lần cùng nhau ăn sáng ở Cơm tấm Cali (Q.5, TP.HCM), thầy Nguyễn Văn Trọi khi nghe Bùi Lão gia kể rằng thầy Xuân Sơn hứa bào chế rượu tặng đã nói nhỏ nhớ chia cho thầy một xị với. Coi tướng tá thầy Trọi gân guốc và "xì-tin" thế này, chắc chỉ cần chút rượu để đưa cay mà thôi!

 

Riêng thầy Nguyễn Văn Thừa, thầy Nguyễn Văn Trắc đường từ Cai Lậy vô Tân Thạnh đâu có xa xôi. Thầy Xuân Sơn còn cả một tủ rượu lận! Hình như tiệm thuốc Đông Y của thầy Sơn toàn khách rượu thuốc. Hẹn gặp nhau ngày 26-6 nhé ... Mình luôn nhớ mãi Phượng Vĩ, mát như nước dừa một trưa nào ở Cai Lậy!


Riêng thầy Phạm Doanh Môn - một đồng nghiệp trẻ,kém thầy 10 tuổi, rất giỏi giang - đã 3 điều 4 chuyện với Bùi Lão gia (lão gia nghe ngon hơn lão sư!). "Em mừng lắm và rất mong tới ngày đó để được hưởng ly chè thầy đãi!". OK mà, cứ về lại trường xưa mà là sẽ được thưởng thức cả nồi chè chứ không phải chỉ có một ly đâu, bạn trẻ M Bình phương ạ...
 

Gia đình thầy Phạm Doanh Môn, lúc còn ở VN - 1989


Hình như bạn Môn luôn bảo vệ người bạn gái xưa cùng lớp mình. Bạn Môn ở xứ kangaroo quen tùng xẻo thịt chuột túi Úc có lẽ sẵn sàng là một tay dao "xẻ thit" Bùi Lão gia nếu mình không kịp ngộ ra được cái giải pháp sum họp! Phải thuận thiên mệnh thôi... Tới lúc này mà mình cứ ngoan cố, ương bướng, cố chấp thì quả lá không thức thời, mình chẳng còn là mình nữa, vừa không bảo-toàn-tính mạng, vừa có nguy cơ mất tất cả! Eo ui, sợ quá cái sức mạnh và lẽ kỳ diệu của THKT.


Ôi rừng gươm giáo THKT, phải an nhiên tự tại mà ra khỏi trận đồ bát quái này. Bản chất sự việc là Thầy Trò THKT quý mến nhau, tìm về nhau như một đại gia đình truyền thống, từ xửa từ xưa.
 

TT Saigon
(TP.HCM 19-5-2010)

 

 

 
 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage