Cũng là buổi học cuối cùng!
* Kính tặng thầy Bùi Trung Tính
Thế! cũng là buổi học cuối cùng. Nhưng
buổi học cuối cùng của thầy Bùi Trung Tính nghe sao nghe ấm áp
quá! Thầy được học sinh Tường Vy ôm chầm lấy mình và thốt lên câu:
“Thầy kính yêu của chúng con!” Hình như ngay trong lúc ấy không gian
như ngừng trôi, thời gian như ngừng lại, càng không có ngôn từ hay
lời văn nào đủ để diễn tả tâm tình của bốn cô học trò bé nhỏ Tường
Vy - Tường Vy – Quỳnh Vân và Thảo Nguyên.
Thầy kính thương ơi! đời là vô thường, có hợp rồi có tan, có vui sẽ
có lúc buồn! Hôm nay chúng đến với ta, rồi mai chúng cũng sẽ bỏ ta
mà đi! Đó là một quy luật không thể nào né tránh được, nên Thầy hãy
sống thật vui vẻ, thật thanh thản, thật an lạc với người thân bên
cạnh mình cho đến hết quãng đời còn lại, thì mình sẽ thấy hạnh phúc,
mặc dù hôm nay có, ngày mai không có, giáo lý nhà Phật nói không
sai:
Trăm năm trước thì ta chưa có
Trăm năm sau có cũng như không!
Đoạn kết của thầy làm cho cả Từ đường đều rơi nước mắt, làm cho đứa
học trò Nguyễn Thị Kim Quyên đi theo nghề của thầy một phút chạnh
lòng phiền não.
Tôi hét lên trong không gian vô tận
Ai! ai! ai! ai! ?????????????????
Sẽ lấp đầy khoảng trống cho Thầy tôi
Cho cuộc đời trĩu nặng bờ môi
Cho trống vắng lui về trong dĩ vãng!
----------
Tôi muốn được quay về theo năm tháng
Để cuộc đời buông xả những muộn phiền
Để cho đời mang đến sự bình yên
Để tôi được vĩnh hằng về bên ấy!
----------
Thầy Bùi Trung Tính (người đứng thứ hai từ
phải) và chị Nguyễn Thị Kim Quyên - Kiến Chín (người ngồi thứ nhất
bên trái) trong ngày họp mặt Thầy Trò THKT Về thăm trường xưa tại
Mộc Hóa 26-6-2010.
Thầy và các bạn trong Từ đường biết không?
Cách nay hơn bốn tháng, Út Quyên cũng có một buổi học cuối cùng.
Nhưng than ơi!!! buổi học cuối cùng của Út Quyên sao mà quá kinh dị,
không được ấm cúng như buổi học cuối cùng của Thầy Tính đâu.
Reng! reng! reng!!!!
Tiếng chuông vừa reng lên Út Quyên đã có mặt ờ lớp, vì hôm nay là
ngày cuối cùng, Út Quyên muốn đến lớp để dạy cho xong bài rồi Thầy
trò cùng nhau nói lời tạm biệt. Ngay lúc đó có tiếng của một học
sinh nữ chãnh chọe: “Làm gì sớm vậy, làm gì sớm vậy!!!!!” Thật tình
Út Quyên nghe như đau xót cho một thế hệ trẻ, lúc đó muốn khóc rồi
đấy, giá mà có Kiến Đen ở đây thì sung sướng biết mấy, Kiến Đen biết
chi hông? híc híc híc !!! xin mượn bờ vai ai lần nữa. Thế thì một
câu khác lại vang lên: “Hôm nay cô dạy ngày cuối nha tụi bây…. Một!
hai! ba! quậy”, tức thì một tiếng “binh” nghe long trời lở đất! Một
trái banh được ném từ cuối lớp lên bảng. Nhưng Thầy và các bạn biết
không? Út Quyên mình lúc đó tỉnh như không có gì, giả đò như không
thấy không nghe, thản nhiên giảng bài, một bài hình không gian rất
hay. Từ đó tiếng ồn ào từ từ biến mất, thay vào những cánh tay giơ
lên để được phát biểu. Cuối giờ trước khi ra khỏi lớp, Út Quyên nói
một lời từ biệt: “Tạm biệt các em, hãy cố gắng học, hãy nhìn về phía
trước, hãy hướng đến tương lai tươi đẹp.” Trong giờ phút này, hình
như dưới lớp có thật nhiều đôi mắt ngây thơ chơm chớp, hình như
chúng sắp khóc! Hình như chúng đã hiểu. Chúng nhìn Út Quyên như muốn
xin một lời tha thứ. Lúc bấy giờ Út Quyên cũng không nói gì cả, chỉ
xin hát tặng các em một bài hát: “Biển và Sông”.
“Em chưa từng thấy biển, em chỉ thấy dòng sông,
Nhưng có nghe cô dạy:
Biển thì rộng hơn sông, biển thì rộng hơn sông,
Biển thì rộng mênh mông, bao la biển biển xanh mặn nồng
Một đời người như sông.
Nếu ai sống cho riêng mình thì lòng hẹp như sông,
Nếu ai sống cho muôn người thì lòng rộng mênh mông.”
Út Quyên bước ra khỏi lớp trong lòng thật hoan hỷ.
Thế cũng là buổi học cuối cùng!!!!!
Thầy thấy không? Út Quyên vẫn vui đấy!
Cầu mong mười phương Chư Phật gia hộ cho Thầy thân tâm an lạc, vạn
sự kiết tường như ý! Mọi ngày như mọi ngày đều thấy Thầy có mặt trên
Từ đường để chúng con được vui như trăng rằm tháng tư sắp tới.
ÚT QUYÊN – KIẾN CHÍN
(Cần Giuộc, Long An 18-4-2011)
|