|
Ghi một chút về cô Hồng Châu
Bên ngoài, trời đang mưa, những
giọt nước rơi rào rào trên mái nhà khiến tôi mường tượng đến cơn mưa
rơi trên vùng Củ Chi, tôi mường tượng đến cái bóng gần như đổ ập của
người phụ nữ lớn tuổi ngồi hắt hiu cạnh xe bán bánh mì trong cơn mưa
nơi lề đường, miệng móm mém chỉ còn sót lại vài cái răng cùn mằn
trong tấm hình trên trang Web của trường Trung học Kiến Tường mấy
hôm nay.
Thú thật, khi vừa nhìn thấy tấm
hình mới nhất của cô Hồng Châu, lòng tôi im sững lại, tôi chưa kịp
buồn, chưa kịp nghẹn ngào, chỉ im sững chăm chú nhìn để tìm kiếm một
chút nét xưa, một chút đẹp gì đó của một thời… Mặc dù, trí nhớ của
tôi, lúc đó chỉ là trí nhớ của một đứa con nít, nhưng không hiểu
sao, tôi nhớ về cô nhiều nhất, có lẽ, cô là một giáo sư mà hàng tuần
đến giờ cô dạy, bầy con gái chúng tôi bao quanh cô, chen chúc lớp
trong lớp ngoài râm ran cười nói. Cô vừa chỉ vẽ cách thêu từng mũi
kim, cô vừa chuyện vãn, bọn chúng tôi vừa chăm chú hồi hộp theo dõi
những ngón tay của cô thoăn thoắt ẻo lả… Nếu hôm nào được cô quan
tâm thân mật hỏi thăm, thì Trời! sung sướng cảm động đến mê người,
có niềm hảnh diện nào hơn nữa?
Tấm hình mới
nhất của cô, còn dẫn tôi lội sâu vào những kỷ niệm thân thương bé
bỏng ngây ngô, tuy có lúc rõ nét, có khi mơ hồ, nhưng xúi tôi ngồi
viết lại về một chút xíu góc đời và phác họa hình ảnh của người thầy
dạy môn Nữ Công ngày đó.
Cô Hồng Châu không là một
trời nhan sắc, nhưng làn da trắng như hoa sứ của cô ngời ngợi trong
những tà áo lụa màu đã khiến bọn nữ sinh chúng tôi nhiều lúc trầm
trồ, ngẩn ngơ. Tuy cô thiếu bờ lưng thật thẳng, nhưng cô khéo léo
bước những bước đi thật ngắn, vì thế từ cửa văn phòng bước ra, dáng
cô thật uyển chuyển khi băng qua khoảng sân cỏ để vào lớp. Nhưng đối
với tôi, cô nổi bật hơn hết thảy các cô khác là màu son cánh sen lúc
nào cũng thật tươi, thật đượm trên vòng môi khép lại thật khéo.
Từ lúc cô về dạy ở Kiến
Tường, ngôi nhà của Thầy Cô là một phòng học nằm ngang cuối dãy mà
mỗi buổi chiều ánh nắng hắt vào thật gay gắt cùng với sức nóng của
mái tole ụp xuống như chảo lửa. Sau này nghe kể lại những cảnh đời
của cô, tôi bùi ngùi chợt nghĩ – Có lẽ, trong căn phòng trống trải
không vách ngăn ngày đó là một khoảng không gian tuyệt vời hạnh
phúc, và những ngày tháng đó có lẽ là những ngày tháng mật ngọt,
thanh thản, viên mãn nhất của cuộc đời làm vợ làm mẹ của cô.
Thường, giờ ra
chơi, tôi hay mon men đến “mái ấm” để nghe cô kể những chuyện vụn
vặt đời thường… như câu chuyện cô đi thăm Thầy (?) trên những chuyến
xe ô tô buýt ở Sài Gòn dạo trước, hay cô kể về những món ăn nào đó
Thầy muốn cô nấu, hay những cái tên thật ý nghĩa mà Thầy Cô chọn cho
em bé đầu lòng... Cô vừa nói, vừa đi tới đi lui lắc xắc làm công
chuyện nhà. Lúc đó, tôi thấy cô thật đẹp, thật duyên dáng, quý phái
và thật cởi mở… Con bé học trò học cà ngơ cà ngất ngồi ngóc mỏ nghe
mê man và thần tượng cô giáo dạy Nữ công của mình.
Tôi rời trường năm lên đệ Tứ.
Tiếp theo những mảng sóng cuộc đời dồn dập xô đẩy chập chùng, và tôi
mất tin tức cô từ đó.
Tuổi già đi chung
với sự tàn tạ, đó là lẽ hằng thường của con người… Nhưng tôi chua
xót lẩn thẩn tự hỏi: Có lẽ, cái đau khổ của cô đã chạm đến đáy cuộc
đời? Sao đến nỗi với tuổi này mà cô không thể nào nhận ra người đồng
nghiệp có thời gian dài dạy học chung trường với cô!?
NGUYỄN THỊ VÂN HỒNG
Hầm
Nắng,Tháng 4 năm 2010
XIN
MỜI ĐỌC THÊM:
Dòng cảm xúc... về cô
Hồng Châu
(thầy Bùi Trung Tính, 23-4-2010)
Thăm nhà cô Hồng Châu và dâng
hương cho thầy Nguyễn Văn Đấu (22-4-2010)
|
|