Những câu chuyện của chúng ta

 

 

 

 

 

 

Dòng cảm xúc...

 

                                         * Viết sau chuyến thăm cô Hồng Châu, phu nhân thầy cố Tổng giám thị THKT Nguyễn Văn Đấu.

 


Hơn 4 giờ chiều thứ Năm 22-4-2010. Tôi và trò Bách mở cửa xe chạy ào vào một căn nhà bán tạp hóa nằm ven quốc lộ (Saigon đi Tây Ninh), lúc trời đang mưa khá nặng hột...


Tôi dáo dác tìm cô Châu... mà quên rằng cô Châu của 40 năm trước so với nay sao còn dung nhan cũ. Vào sâu nhà - mà chẳng ai cản tôi - tôi gặp một phụ nữ trẻ tươi tốt (sau này mới biết là con dâu cô Châu, vợ cháu Hiếu), tôi hỏi cô Châu đâu?


Người phụ nữ đó chỉ ra chiếc xe bánh mì trước cửa nhà mà tôi vô ý lướt nhanh qua.

 

Cô Châu bên xe bánh mì ven quốc lộ.


Tôi trở ra , thấy Bách đang hỏi chuyện một "bà cụ" nhỏ thó, miêng bà hơi tóp lại. Bà ấy nhìn tôi cười thoải mái, chẳng cần biết tôi là ai... Đó một "bà già" thấp bé, nhưng rắn rỏi, khỏe mạnh. Nếu không, những cơn mưa dai dẳng xối xả kiểu nầy đã quật ngã bà rồi. Tuy nhiên vẻ mặt bà hình như vẫn hằn nét kham khổ, chịu đựng nỗi gian nan kinh tế, theo đó là sự buồn đau chồng mất con đau qua bao năm tháng... Bà mặc áo mưa nylon cạnh xe bánh mì... Cô Châu của chúng ta đó!


Tôi nắm tay cô Châu chào hỏi, lòng không ngăn nổi bồi hồi cảm xúc. Tôi mím môi, chơm chớp mắt, chặn ngay cái cay xè của mắt, hỏi cô còn nhớ tôi không? Cô chỉ cười lồ lộ cái miệng móm nhỏ... Nhớ chết liền!


Tôi - thay mặt thầy trò THKT -  xin phép vào thắp nhang trên bàn thờ. Cô theo vào, thắp đèn dầu (nhà đang cúp điện). Tôi hỏi, nhớ trò Vân Hồng không? Cô nói Vân Hồng à, rồi cô lí nhí hình dung ra một ai đó... Tôi hỏi nhớ Doanh Môn không? Cô ngơ ngác... Dòng thời gian 40 trước ùa về cô chậm quá! Nếu hỏi tiếp Phạm Hồng Phước, thầy Trang, cô Thủy, thầy Nhiêu, thầy Phát, thầy Kỳ... cũng chẳng khác nào tra tấn cài trí nhớ cô. Thôi vậy...

 

Thầy Bùi Trung Tính trao số tiền 100 USD mà bạn Vân Hồng gửi về biếu cô. Cô Châu gãi đầu không biết đây là tiền gì, lạ hoắc, mà Vân Hồng là ai? sao lại cho mình tiền?


Tôi nói: Thay mặt thầy trò Kiến Tường, trao cô tờ 100 đô. Tiền này do trò Vân Hồng tặng cô. Cô hỏi Vân Hồng nào, ở đâu,l àm gì? Tôi và Bách nói Vân Hồng ở bên Mỹ, cô đã là một nhà văn nổi tiếng mấy chục năm nay. Cô nói: Giỏi quá hen...! Cô hỏi tôi cũng ở bên Mỹ hả? Tôi cười : Vâng, Mỹ...mà là Mỹ Tho! Lẽ ra tôi còn nói thêm: Tôi còn đi Tây nữa, mà là Tây... Ninh! Nhưng sợ cô lùng bùng cái lỗ tai. Cái mòi này, cô không hề hưởng ứng được cái tếu tếu của thầy trò THKT trên website đâu.


Và không chắc cô còn nhớ ra ai là ai, kể cả tôi và Bách (cô còn tưởng Bách là một ông thầy nào đó). Đời cô lận đận quá, vật lộn nhiều năm với kinh tế quay cuồng chóng mặt quá... Cô ấy chỉ loáng thoáng nghĩ là mấy thầy ở trường Kiến Tường hồi đó!


Cô Châu nói cô bảy mươi mấy tuổi rồi (sinh năm 1938).


Cô Hồng Châu là một trong các cô giáo nghiêm khắc của THKT. Còn nhớ, lúc trò Vân Hồng học Đệ Lục A, làm bài Nữ công trễ, không dám nộp. Tôi - với tư cách hướng dẫn lớp - mang bài Vân Hồng  (trò cưng thiệt cưng của thầy Tính - cụm từ của trò Phước) vào nộp bài tận nhà cô. Giờ đã là dĩ vãng...
 

BÙI TRUNG TÍNH

(TP.HCM, 23-4-2010)

 

- Ảnh: TRẦN NGỌC BÁCH (22-4-2010)


 

Xin đọc thêm:

 

Thăm nhà cô Hồng Châu và dâng hương cho thầy Nguyễn Văn Đấu  (22-4-2010)

Ghi một chút về cô Hồng Châu  (bạn Nguyễn Thị Vân Hồng, 25-4-2010)

 

 

 
 


Copyright © 2010 Trung hoc Kien Tuong Homepage