Rồi gặp được cô Huỳnh Mai cùng ra quán ăn uống nhớ nhau; đó là phong cách của THKT khiến cho mình thấy bao nhiêu vui buồn lẫn lộn ùa về.
Thân gửi đến các đồng đạo để chia sẻ.
Người đi
Người đi bóng nhỏ con đường nhỏ
Gió đã thay chiều áo xưa phai
Ta bổng xót xa nghìn năm cũ
Khi nhìn cuộc thế những đổi thay.
Trôi lăn theo gió vì cơn lốc
Chiếc lá úa vàng bởi chiều Thu
Mấy mươi năm lẻ nào ai biết
Bổng thấy mịt mù thuở hoang sơ
Chiếc lá giữa bão giông tàn phá
Trôi mãi theo dòng một sớm mai
Dù bao hoài niệm trăm năm cũ
Thôi cũng đành để gió cuốn bay.
Trời đã nín, thì đất cần câm nín
Dẫu mười mươi biết rõ vì sao
Nhiều năm ta hiểu thêm một lẽ
Cuộc sống trần ai vốn nhiệm mầu.
May thay còn đó dù đã trễ,
Cho dẫu trời Đông gió chuyển mùa
Một tấm lòng son, nghìn dâu bể
Hình nhân còn đứng… tóc bạc phơ.
Vẫn còn đâu đó niềm mong ước
Dâu biển cuộc đời dẫu lắm khi
Giữ lại cho tâm đừng vọng động
Nghìn năm cổ lục mãi còn ghi
Ta vẫn ngu ngơ dù sương điểm
Khi ngắm mây bay cuối đất trời
Mùa xuân có đến hoa xuân nở
Vẫn còn nguyên vẹn những lẻ loi
Lá rơi rồi cũng quay về cội
Dù bao ngăn cách bấy lâu nay
Cuộc đời giông bão bao chìm nổi
Ai biết còn đây giữa hội này.
Chớp bể mưa nguồn trời giông tố
Rõ thêm thân phận bọt bèo ta
Nghìn năm may vẫn còn nguyên đó
Máu chảy ruột mềm bao xót xa.
Ngắm giọt sương tan trên nội cỏ
Càng hiểu thêm sâu lẽ cuộc đời
Thành trụ hoại không và dị diệt
Một vòng lẩn quẩn mãi người ơi…