Vườn Thơ THKT

THƠ: Người đi

Kiến Đen vi vu đi Mỹ gặp thầy Nguyễn Nhuận. Rồi gặp được cô Huỳnh Mai cùng ra quán ăn uống nhớ nhau; đó là phong cách của THKT khiến cho mình thấy bao nhiêu vui buồn lẫn lộn ùa về. Bổng nhiên  lại  muốn làm thơ với thẩn. Thân gửi đến các đồng đạo để chia sẻ.  . Người đi Người đi bóng nhỏ con đường nhỏ Gió đã thay chiều áo xưa phai Ta bổng xót xa nghìn…

Tết quê người

    Một ngày như mọi ngày Vội vã gà mên tới hãng Cày cục chu toàn hai chữ áo cơm Sá gì xuân về đâu đó Dù mấy bâng khuâng Hẹn đón xuân về… năm tới   Ra phố co ro dăm ba lớp áo Đông quê người thèm nắng xuân ta Khu chợ Việt cũng mai vàng bánh mứt Người đông vui ta cứ lơ ngơ Hình như xa lạ   Chiều ba mươi gọi là đón tết…

Xuân và nỗi nhớ

  Giao thừa trăng thiếp sau rèm biếc Khép nép xiêm y đón Tết về Tối mịt tìm đâu bè bạn cũ Phong ba cuồng nộ cuốn trôi hè!   Còn đâu mùa nước cá linh về Phố rộng lầu cao, những khúc đê Nhốt kín tâm tình trong nỗi nhớ Trận tàn chia bước nỗi đau tê …   Cõi thơ bát ngát màu trăng úa Thương nhớ giăng đầy níu chút hương Bè bạn, thầy trò trông ngóng…

Khúc bâng khuâng

  Thời gian thắp trắng tóc em xanh Trang web ru êm nỗi độc hành Từ thuở em vào trăng khuyết tật Ta về thương mãi bước loanh quanh   Hỏa châu ai đốt vầng trăng cũ Đạn réo ngang trời cổ tích xưa Cái thuở mù tung cơn gió bụi Bên em không mỏi nét thêu thùa   Bốn mươi sương rét trời đất cũ Ta vẫn vọng về guốc mộc thưa Nhẹ bước chân thầm thương tóc gió…

Từ một tấm hình

(thân tặng chị Huỳnh Trung Dung)   Ta tìm hoài trên Net hình bóng xưa đâu rồi u buồn nhân dáng đó thời gian như buông trôi   tấm hình xưa trên mạng cúi mặt buồn từ dạo tóc dài ai che lấy nửa vầng trăng lao xao   ta về trên tháng giêng một chút gì rất riêng tấm hình xưa đâu đó và nỗi nhớ triền miên   bên đời ta đứng nhìn hư ảo bóng lung linh…

Lưu bút

  Tui khô giọng, run run nói nhỏ: viết giùm tui, lưu bút, “ấy” nghen! chỉ có vậy, cả đời tôi nhớ cô bạn cùng trường ngày đó tui thương quyển lưu bút nghiêng nghiêng nét chữ chắc nhiều đêm “ấy” thức, viết vào đây tấm ảnh nhỏ, tóc dài, đen trắng mai xa trường, “ai đó” nhớ mình không? quyển lưu bút theo tôi một đời lưu lạc – ố vàng. lâu lắm – chưa xem cũng nhớ lắm…

Nửa trăm năm II

  (Tặng thầy trò tuổi nửa trăm năm)   Nửa trăm năm tóc bạc màu đã khá Trán thời gian, trăng khuyết nhấp nhô rồi Nhan sắc xưa, dần hao mòn ti tí Đêm chập chờn giấc ngủ mộng… đầy vơi   Hồi xửa xưa, sức trai quên gìn kỹ, Ai ra khơi mình cứ việc ra khơi Nay phòng trà, mai quán rượu vui chơi Mê vóc ngọc ngã nghiêng mà rượi mát   Tóc anh xưa mượt dày,…

Nửa-trăm-năm

    (Ăn theo bài thơ KĐ và Thầy BTT)   Nửa-trăm-năm, tóc anh nhiều sợi bạc ra công viên -“ chú, bác”- gọi rân trời thời liệt oanh đâu còn nữa em ơi đâu cái thuở như nai vàng ngơ ngác   Anh không thể cứ cưa sừng làm nghé cỏ non xanh mỏi nướu cứ làm ngơ nhớ cánh bướm, nhớ hoa vàng trong nắng nhớ mây bay ngày tháng thoáng như mơ   nửa-trăm-năm, những đêm về…

Còn ngon!

(Cảm hứng từ bài Nửa trăm năm của Kiến Đen)   Nửa trăm năm, tóc anh nhiều sợi bạc Qua công viên, chú bác gọi rân trời! Một thời xưa, giờ đâu nữa bên tôi Đâu cái vịn của người con gái trẻ   Dòng sông cũ đã một thời ngấp nghé Thuở xanh non cứ lờ lượn trong mơ Nhớ áo bay, từng vạt nắng rong chơi Nhìn mây trắng, ngỡ tóc ai lộng gió   Tay choàng ôm…

Chỉ nửa trăm năm…

  Bỗng có một ngày như đất sụp dưới chân Ta ra đường có người kêu bằng chú Chưa kịp quen tai đã có kẻ lên version là bác   Đêm trở trăn ta vò đầu tự giải Sáng soi gương hốc hác thấy ta già   Nhưng ta đã già đâu chỉ mới nửa trăm năm…   Biết trách ai đành đá thúng đụng nia Giận mấy hãng mỹ phẩm dầu gội đầu sao “tóc gió thôi bay” sữa…