Không nói hết bằng lời

Hơn một tháng được làm khách lãng du rong chơi nơi xứ Cờ Hoa, nay trở lại với cuộc sống đời thường, ở Saigon – xứ sở đã có thời vang danh là Hòn Ngọc Viễn Đông, nằm mơ màng sao vẫn nghĩ mình như còn đang đâu đó ở xứ lạnh; kéo cái chăn đắp lên cho cái chân bớt lạnh chợt nhớ rằng mình quên chọn chế độ hẹn giờ tắt, nên cái máy điều hòa nó chạy hoài…

Tôi nhớ về nơi xa ấy, nơi có những người thân yêu của mình đang sống, những bạn bè trong Gia đình THKT của chúng tôi. Không ai chọn được nơi mình sinh ra, nhưng vẫn chọn được một nơi đáng để sống, mặc dù phải trải qua bao gian nan vất vả, có khi phải đánh đổi nhiều thứ, nhưng như thế cũng chẳng xa niềm kỳ vọng và không hoài công tìm kiếm.

Suốt cuộc hành trình dài, dù đã trải qua nhiều ngàn cây số, từ bờ Đông cho tới bờ Tây nước Mỹ, tôi tận mắt thấy đường sá thênh thang, tiện nghi dọc đường từ chỗ nghỉ chân dọc đường với restroom sạch sẽ, nhà nhà có hoa chăm cỏ xén, cây cối xanh tươi, nơi công viên thì chim chóc, muôn thú tự do chạy nhảy, dường như chúng không biết sợ con người, phải chăng đây mới chính là thiên đường của chúng? Nhưng suy cho cùng tất cả là do ý thức của người, biết sống hòa nhập với thiên nhiên và thượng tôn pháp luật. Hơn nữa người ta không có tinh thần ăn uống “đặc sản rừng” như thói quen của người Á Đông; cứ thấy con vật gì từ con tê giác to lớn, hổ báo, khỉ, nai cho đến con chim sẻ bé xíu… cứ thấy con nào chạy nhảy được thì tìm cách giăng bẫy, bắt giết để ăn thịt.

Được gặp gỡ những người thân yêu, thầy cô, bạn bè, cựu học sinh THKT, được sống trong cùng một mái nhà, suốt một thời gian dài với những người bạn thân; cùng đến những nơi danh lam thắng cảnh được xếp vào bậc nhất thế giới, khi khó khăn được sự giúp đỡ nhiệt tình của những người mà mình chưa quen biết lần nào, đó chính là những ấn tượng không bao giờ phai mờ trên đất Mỹ, mà không phải bất kỳ ai cũng có thể trảãi nghiệm hết được.

Điều này một lần nữa lại chỉ có được ở Gia đình THKT.

Viết những dòng này tôi xin cảm ơn về tất cả những thân tình và cảm ơn cuộc đời cho mình có được hạnh phúc, có những cảm nhận về cuộc sống thật trọn vẹn và tràn đầy ý nghĩa.

NGUYỄN VĂN HÒA

+ Thầy ĐỖ NGỌC TRANG: Chúng tôi rất vui được góp mặt trong cuộc du Mỹ của Hòa-Thủy. Thú thật chúng tôi thấy mình chờ đợi được coi những mẩu chuyện nho nhỏ của Hòa, coi như tập du ký nhiều tập. Thế còn vụ mấy cái va li bị thất lạc thì sao. Hy vọng cục đá vàng của Ngọc Thủy vẫn còn.

+ KIẾN ĐEN: Thầy Hòa Đạo sĩ quên tường thuật một cái sướng nữa là có thể mua những món đồ mà mình muốn mua (như máy ảnh, laptop,…) với già mà người thu nhập thấp như mình vẫn còn cảm thấy là rẻ quá.

5022703_n

Gặp thầy Dương Đệ ở New York.

X Cong vien (37)_resize X Cong vien (72)_resize X CSC_0928_resize X DSC_0940_resize X DSC_0943_resize San Jose (49A)_resize

Thăm thầy cô Trịnh Đình Loạt và ăn trưa ở quán cơm VN – Nha Trang ở San Jose (cùng với anh chị Trí – Huệ quê Kiến Tường đang sống tại San Francisco làm hướng dẫn viên). San Jose (44)_resize

Thăm thầy cô Trịnh Đình Loạt và ăn trưa ở quán cơm VN – Nha Trang ở San Jose (cùng với anh chị Trí – Huệ quê Kiến Tường đang sống tại San Francisco làm hướng dẫn viên). Rocky MT1a (5)_resize

Cùng đi ngắm cảnh ở Denver và công viên quốc gia Rocky Mountain. IMG_0414_resize DSC_0956_resize DSC_0926_resize Denv nonbo (51)_resize

Cùng đi ngắm cảnh ở Denver và công viên quốc gia Rocky Mountain. Denv nonbo (14)_resize Den Airport (1)_resize

Cùng với thầy cô Hữu Thành – Kim Thọ đón thầy cô Ngọc Trang – Bích Thủy ở sân bay Denver.5079026_n_resize

Gặp bạn Hạ Anh ở Washington.

5039778_n

Gặp bạn Hạ Anh ở Washington.