Mấy năm rồi,
thành thông lệ
cứ Têt qua, lại nhớ ngày về trường
dù biết chắc ở xa, mình đâu về được
nhẩm tính chừng bao nhiêu nhỉ
thầy trò…
của một ngôi trường nho nhỏ
giữa bạt ngàn Đồng Tháp
thành phố rất buồn – an phận
bây giờ chắc họ đã già theo năm tháng
những Thầy, những Trò ngày đó
Trung học Kiến Tường
thời gian mãi trôi
cuộc sống khắc nghiệt đuổi đeo
tóc điểm sương và mặt cũng lắm vết hằn
buồn vui một thuở
chín tháng một năm
và bao năm để nhớ
phấn trắng bảng đen Thầy dạy chữ
nào dạy em đen trắng cuộc đời
ôi, màu hồng hoa phượng
lem lấm thời gian
gặp nhau bao điều muốn kể
cũng mày tao, khúc khích…
kể nhỏ nhau nghe chuyện tình hồi đó…
trốn học-zero…ngồi khóc một mình
bè bạn gặp nhau
lắm đứa thành danh
dăm thằng cũng nghèo sặc máu
ôn lại một thời..
bè bạn-tình yêu-chinh chiến
tôi cũng làm Thầy một vài niên khóa
thời gian đủ chưa để kỷ niệm thành gốc rễ
ngôi trường nho nhỏ đầy tiếng cười vui
theo tôi nửa vòng trái đất
để có đêm nhớ về
như một kỷ vặt nâng niu.
buồn lắm.
nh. Seattle
(Seattle, Washington State 22-2-2014)