Tui khô giọng,
run run nói nhỏ:
viết giùm tui, lưu bút, “ấy” nghen!
chỉ có vậy, cả đời tôi nhớ
cô bạn cùng trường
ngày đó tui thương
quyển lưu bút nghiêng nghiêng nét chữ
chắc nhiều đêm
“ấy” thức, viết vào đây
tấm ảnh nhỏ, tóc dài, đen trắng
mai xa trường, “ai đó” nhớ mình không?
quyển lưu bút theo tôi
một đời lưu lạc – ố vàng.
lâu lắm – chưa xem
cũng nhớ lắm
cô bạn ngày xưa – thẹn thùng giấu mặt
nhẹ gật đầu, tui hỏi: “ấy” yêu hông?
mấy mươi năm rồi nhỉ
hai đứa mãi xa
cuốn lưu bút theo hoài
từ thuở tóc xanh – bây giờ bạc trắng…
nghĩ đến mà buồn
thương cô bạn ở xa
mà hình ảnh theo tôi
cuối đời xứ lạ
nh.seattle
(Seattle, Washington State, 1-2015)