Tiếng điện thoại reo vang hối hả – khoảng 8giờ tối ngày 17.7.2015 – tôi bắt máy và được trò Bách báo tin: Nguyễn Thị Quyến đã mất rồi, thầy ơi ! Như sợ tôi quên Quyến, Bách còn nhắc thêm Hoàng Lệ Quyên (hay Hoàng Lệ Uyên) đó thầy! Tôi sững người, thật buồn …
Thầy làm sao quên được Quyến, cô học trò năm 1966; năm mà em vừa được tuyển vào Đệ Thất P – lúc thầy cũng vừa về Trung học Kiến Tường cùng đợt các thầy Đoàn Văn Nhiêu , Đỗ Ngọc Trang, Võ Xuân Sơn, Nguyễn Trọng Hòa …
Với vóc dáng sáng sủa, gương mặt trắng trẻo – nhan sắc tuy không nổi bật như chị Xuyến Đệ Lục P của em (Xuyến đã quá cố) – em nghiêng mình thả dài đôi bím tóc, ngồi chống cằm, thau láu cặp mắt to đen như chực chờ nuốt chửng từng câu chữ từ lời giảng của thầy, Quyến tạo thiện cảm cho tôi về em – cô học trò ngồi bàn đầu phía trái đó…
Hoàng Lệ Quyên ư? Tác giả của mấy bài thơ trong Giai phẩm Trung học Kiến Tường từ năm 1967 – Những bài thơ tôi chọn từ hơn trăm bài thơ học sinh toàn trường để đăng … Sau này hơn 30 năm nhân ngày Họp mặt GĐ Trung học Kiến Tường tôi mới biết Hoàng Lệ Quyên là bút danh của Nguyễn Thị Quyến!
Lúc Website Trung học Kiến Tường ra đời, Hoàng Lệ Quyên là một trong những tác giả có bài thường xuyên (đa phần là thơ) góp tay hình thành nội dung phong phú cho trang Web …
Khá nhiều bài thơ Hoàng Lệ Uyên còn hạn chế về niêm luật, câu từ; nhạc thơ chưa chín tới, nhưng tình ý thơ em đậm chất hương gợi nhớ về một thời áo trắng sân trường, hoài niệm hồn nhiên, ắp đầy tiếng cười đùa, réo gọi thời cắp sách, tóc thướt tha bay, …
Vào hè nhớ bạn tôi
Nhớ góc nhỏ bạn ngồi
Nhớ lời thơ bạn đọc
Giờ một mình đơn côi
Vào hè còn lưu luyến
Bàn ghế ánh mắt trao
Của thơ dại ngày nào
Cô học trò e lệ
(Vào Hè – Hoàng Lệ Uyên , 2011)
Lật từng trang lưu bút
món quà của riêng ta
giơ tay ta vuốt lại
từng cành lá cánh hoa
như chạm vào da thịt
của một thời đã qua
(Lưu bút xưa – HLU , 2011)
gọi sóng tràn bờ bến nhớ ai
ngày xưa thơ dại tuổi ô mai
mắt biếc mày ngài trăng mười sáu
giờ em bà lão anh có hay?
…
ba mươi sáu năm hồn vẫn thế
vẫn mãi thơ ngây, vẫn thắm nồng
(Tiếc nuối –HLU, 2011)
em cảm thấy tâm hồn mình trẻ lại
tóc bạc màu nhưng vẫn thấy niềm vui
nhìn thầy cô đang cười cười nói nói
em mỉm cười thầy bạn vẫn còn đây
xưa em ngã thầy nâng em đứng dậy
ráng học chăm mai giúp ích cho đời
ngày sum họp em vui như mở hội
nhìn thầy cô đang rạng rỡ môi cười
tình thầy cô tựa như ánh sao trời
đưa lớp trẻ chúng em bay cao mãi
bao nhiêu tuổi vẫn thấy mình nhỏ dại
kỷ niệm ùa về, em thấy nên thơ
(Sum họp – HLU,2011)
Nay Hoàng Lệ Quyên đã đi xa rồi… Em từ biệt thầy cô và bạn đồng môn để vào cõi vĩnh hằng . Nơi cõi thơ vĩnh viễn của em, sau gần năm trời thảm đạm trên giường bệnh, hậu quả từ bệnh chứng vài năm trước…
Tôi cũng vừa đi “cấp cứu” đầu tháng 7.2015 và gần 10 ngày nằm bệnh viện. Tôi hiểu thế nào là sự vật vờ của từng cơn choáng váng, té quỵ, nôn mửa.. Nhưng chắc không thấm vào đâu so với những cơn đau đớn, chịu đựng bệnh trạng dài ngày của Quyến với những mũi kim tê tím thịt da , hay lúc lo âu cắn răng xạ trị, mấy lần mê thiếp bên cạnh nỗi bất an gia quyến …
Lòng tôi thật sự xao động, thương cô học trò cũ vô cùng… Hoàng Lệ Quyên ơi, em bình an nơi đích đến đời người nha…
Lucia Nguyễn Thị Quyến – nhà thơ THKT Hoàng Lệ Uyên, thầy cầu nguyện em an bình nơi đất Chúa! Vĩnh biệt …
BÙI TRUNG TÍNH
(TP.HCM 17-7-2015)
+ Ảnh: Chị Nguyễn Thị Quyến chụp ảnh lưu niệm cùng thầy cô và bạn học lần cuối trong dịp họp mặt Gia đình THKT Tết 2014.