Tag Archives: bùi trung tính

Thương về thi nhân Lucia Nguyễn Thị Quyến

  Tiếng điện thoại reo vang hối hả – khoảng 8giờ tối ngày 17.7.2015 – tôi bắt máy và được trò Bách báo tin: Nguyễn Thị Quyến đã mất rồi, thầy ơi ! Như sợ tôi quên Quyến, Bách còn nhắc thêm Hoàng Lệ Quyên (hay Hoàng Lệ Uyên) đó thầy! Tôi sững người, thật buồn … Thầy làm sao quên được Quyến, cô học trò năm 1966; năm mà em vừa được tuyển vào Đệ Thất P – lúc  thầy…

Xuân và nỗi nhớ

  Giao thừa trăng thiếp sau rèm biếc Khép nép xiêm y đón Tết về Tối mịt tìm đâu bè bạn cũ Phong ba cuồng nộ cuốn trôi hè!   Còn đâu mùa nước cá linh về Phố rộng lầu cao, những khúc đê Nhốt kín tâm tình trong nỗi nhớ Trận tàn chia bước nỗi đau tê …   Cõi thơ bát ngát màu trăng úa Thương nhớ giăng đầy níu chút hương Bè bạn, thầy trò trông ngóng…

Khúc bâng khuâng

  Thời gian thắp trắng tóc em xanh Trang web ru êm nỗi độc hành Từ thuở em vào trăng khuyết tật Ta về thương mãi bước loanh quanh   Hỏa châu ai đốt vầng trăng cũ Đạn réo ngang trời cổ tích xưa Cái thuở mù tung cơn gió bụi Bên em không mỏi nét thêu thùa   Bốn mươi sương rét trời đất cũ Ta vẫn vọng về guốc mộc thưa Nhẹ bước chân thầm thương tóc gió…

Nửa trăm năm II

  (Tặng thầy trò tuổi nửa trăm năm)   Nửa trăm năm tóc bạc màu đã khá Trán thời gian, trăng khuyết nhấp nhô rồi Nhan sắc xưa, dần hao mòn ti tí Đêm chập chờn giấc ngủ mộng… đầy vơi   Hồi xửa xưa, sức trai quên gìn kỹ, Ai ra khơi mình cứ việc ra khơi Nay phòng trà, mai quán rượu vui chơi Mê vóc ngọc ngã nghiêng mà rượi mát   Tóc anh xưa mượt dày,…

Còn ngon!

(Cảm hứng từ bài Nửa trăm năm của Kiến Đen)   Nửa trăm năm, tóc anh nhiều sợi bạc Qua công viên, chú bác gọi rân trời! Một thời xưa, giờ đâu nữa bên tôi Đâu cái vịn của người con gái trẻ   Dòng sông cũ đã một thời ngấp nghé Thuở xanh non cứ lờ lượn trong mơ Nhớ áo bay, từng vạt nắng rong chơi Nhìn mây trắng, ngỡ tóc ai lộng gió   Tay choàng ôm…

Tản mạn với TÂM XUÂN của Hòa Nguyễn (*)

  TÂM XUÂN là tập thơ gồm trên dưới 30 bài thơ và vài ba bài phú, tản mạn, ngẫm nghĩ, Hòa Nguyễn đi vào Xuân thật thong dong, gợi nhớ  –  phảng phất hơi hướm Trung học Kiến Tường, tràm xanh bao la, mặn mòi gió nồng nắng cháy. Thơ anh lênh láng như nước lũ tràn đồng, xoáy vào lòng người chút thao thức, chút bâng khuâng, chút tiếc nuối, đầy đặn niềm son sắt của một thời…