Đinh Thị Thu Vân: Tình buồn “one way”

150808-tho-dinhthi-thuvan-02_resize

 

Anh chàng bưu tá quen mang chiếc bao thư màu vàng chứa tập thơ của nhà thơ Đinh Thị Thu Vân tới nhà tôi với dấu nhật kỳ ghi 22-7-2015, chỉ một ngày sau khi cô gửi nó đi từ thành phố Tân An (Long An). Nhưng tôi đang bị tẩu hỏa nhập ma lục phủ ngũ tạng kinh mạch rủ nhau làm reo sau hơn nửa thế kỷ bị cưỡng bức lao động với cường độ đêm 7 ngày 3 ca, tới nay mới có chút “hồi dương” mà “đập hộp” để “trên tay”.

Đừng Trôi Nữa Tình Yêu Mang Phận Cỏ là tập thơ mới nhất (nộp lưu chiểu quý 3-2015) của Thu Vân. Trước đó thì chưa quen nên không tính, kể từ ngày “hai đứa chung một con đường Nguyễn Huệ có lá me bay” hồi năm 1976 tới nay, Thu Vân thêm lần này là lần sinh thứ ba. Cô thai nghén thật kỹ tính. Đứa con đầu lòng Thay Cho Lời Hát Ru Anh ra đời năm 1980, đợi tới 25 năm sau mới có đứa em Một Ngày Ta Ngoái Lại (2005), và mãi tới năm 2015 mới lại có thêm một đứa con nữa. Vốn cẩn thận, tôi chỉ kê những tập thơ mà mình được khai báo, còn Thu Vân có tạt chỗ này, ghé chỗ kia hay không thì như cô tự thú “em chỉ là yêu để giữ ấm trái tim mình” (bài Chỉ Là Thương  Chính Mình Thôi, tập thơ Đừng Trôi Nữa Tình Yêu Mang Phận Cỏ). Mà tôi và các bạn yêu thơ Thu Vân chẳng bao giờ muốn trái tim cô bị giá lạnh.

Xin click vào đây để đọc bài

PHẠM HỒNG PHƯỚC

(Saigon 8-8-2015)