THKT trên Rocky Mountain

 

Nếu Kiến Tường có Núi Đất thì Denver (bang Colorado, Hoa Kỳ) có núi đá Rocky Mountain. Em Núi Đất bé nhỏ cao khoảng 40m, trong khi anh Rocky Mountain cao tới 4.000m (đỉnh Alpine nơi chúng tôi tới). Cả hai núi nhân tạo và thiên nhiên ở cách nhau nửa vòng Trái đất đều đã ghi dấu giày của THKT trên đỉnh cao.

Nhóm chúng tôi không nhiều, đến Denver chẳng phải dễ. Đối với cặp Hòa – Thủy, họ đã phải vượt quãng đường dài 14.000 cây số từ Việt Nam sang. Chúng tôi cũng không phải là những cá nhân đi du lịch. Chúng tôi tụ về đây bởi một nguyên nhân khác.

201606-thkt-denver-nvhoa-01

Anh Hòa đang ra dấu cho một ông Mỹ qua đường bấm nút chụp hình cho nhóm. Cô Ngọc Thủy mỗi lần chụp hình đều tạo dáng đứng. Anh Thành trên đầu luôn luôn có chiếc mũ.

Chúng tôi gặp nhau vì tình bạn, dù là bạn già, dù có vài người lần đầu mới gặp nhau, mà sự đồng cảm đã có từ lâu qua trang web THKT. Chúng tôi như những anh chị em đi xa, hôm nay làm cuộc đoàn tụ. Chúng tôi đến tận nơi, sát vai nhau, để cảm nhận sự hòa đồng. Tại sao chưa gặp nhau bao giờ lại có thể hòa đồng. Bởi vì chúng tôi không tạo ra THKT, nhưng chính THKT tạo ra chúng tôi. Vì vậy THKT không còn là một địa danh nhưng là những con người đồng hội đồng thuyền. Sự độc đáo của THKT là ở chỗ đó.

Nếu chúng ta chỉ đến với nhau nhờ bám víu vào quá khứ, chúng ta quên vẻ đẹp của hiện tại và tương lai. Xin cho tôi được lặp lại: THKT không phải là một địa danh trong quá khứ, nhưng là những con người sinh động tiếp nối từ quá khứ và hiện hữu trong thời hiện tại. Họ phân tán khắp nơi, nhưng cũng cố gắng ít ra một lần, vài người hay nhiều người, tạo cuộc đoàn tụ.

201606-thkt-denver-nvhoa-02

Chúng tôi: thầy, cô, và học trò, dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, mặt mọi người hiện rõ nét êm đềm của cuộc đoàn tụ. (trong hình thiếu anh Hòa vì anh là người chụp hình)

Chúng tôi ở Denver được 3 ngày. Trong khi di chuyển đây đó, tôi ngồi ngủ, anh Thành phải lái xe suốt quãng đường dài thật là vất vả. Cám ơn anh chị Thành – Thọ, nếu không có sự chu đáo của anh chị thì chúng ta không có cuộc đoàn tụ này. Anh Hòa nói năng điềm đạm, như Quách Tĩnh, cô Ngọc Thủy liến thoắng như Hoàng Dung. Hai người hoà hợp như thời tiết của đỉnh Alpine.

Chi tiết về cuộc đoàn tụ và ngoạn cảnh còn rất nhiều, tôi tin anh Hòa trong ký sự du Mỹ sẽ nói rõ hơn. Khi chia tay, tôi thấy 2 chiếc vali của cặp Hòa – Thủy làm tôi hết hồn. Tiếng Việt bây giờ gọi là to đùng hay to khủng hay siêu lớn. Xin mượn đoạn thơ của anh để diễu anh.

Người đi                                                        

(nguyên văn của Nguyễn Văn Hòa)

Người đi bóng nhỏ con đường nhỏ               

Gió đã thay chiều áo xưa phai                       

Ta bỗng xót xa nghìn năm cũ                         

Khi nhìn cuộc thế những đổi thay   

 

Người về

(thơ đùa bạn)

Người về bụng bự va li lớn

Gió mới ba ngày áo chưa phai

Ta bỗng nhớ ra từ hôm đó

Khi nhìn Hòa – Thủy vẫn y chang

ĐỖ NGỌC TRANG

Ảnh: NGUYỄN VĂN HÒA.