Rằm tháng Bảy Vu Lan năm Cô Vi 2020

Tờ lịch bloc ngày thứ Tư này ghi cõi trên 2-9-2020 và cõi dưới 15 tháng Bảy Canh Tý. Hôm nay là ngày Rằm Vu Lan báo hiếu song thân.

(Ảnh: Internet. Thanks.)

Lễ Vu Lan năm nay có một ý nghĩa đặc biệt khi đến vào năm Cô Vi, giữa lúc cả nhân loại phải gánh chịu đại dịch COVID-19 do coronavirus bùng phát từ Wuhan (Trung Quốc) hồi cuối tháng 12-2019 gây ra. Trang Worldometer sáng 2-9-2020 cập nhật thế giới đã có 25,9 triệu người nhiễm virus SARS-CoV-2 tại 213 nước và vùng lãnh thổ, và có hơn 861.000 người đã chết vì bệnh COVID-19 tại 189 nước và vùng lãnh thổ. Riêng Việt Nam tới sáng 2-9-2020 đã có tổng cộng 1.044 bệnh nhân và có 34 người đã được công bố chết vì COVID-19. Có nghĩa là giữa sự mỏng manh yếu ớt của con người trước thiên tai dịch bệnh, mong manh giữa lằn ranh sinh tử, người ta cáng nghĩ ngợi nhiều hơn tới bên kia kiếp sống.

Tôi luôn ước gì mình vẫn còn cha mẹ trên đời để có một chỗ dựa tinh thần, nhất là mỗi khi có chuyện buồn đau trên đường đời. Có lẽ, tôi cũng giống như không ít người khác, tới khi hiểu thấu được tình yêu và công lao của cha mẹ sinh thành thì mình lại không cón cơ hội trực tiếp báo đáp lúc cha mẹ mình đã ở miền nghìn trùng xa cách. Tôi luôn mừng và hạnh phúc, dù thiệt bụng có chút GATO, ganh tị, khi bạn bè mình vẫn còn cha mẹ sống cùng trên đời. Và càng hạnh phúc hơn khi bạn bè mình luôn hiếu thảo với các đấng sinh thành. Họ không để phải sống trong tình cảnh ân hận, day dứt như tôi khi giờ “nhớ mẹ đành ôm bàn thờ”.

Xin tin tôi đi, không một ông cha bà mẹ nào nuôi con để mong sau này được con báo đáp đâu, họ luôn lấy hạnh phúc của con cái làm hạnh phúc của mình, thậm chí họ vẫn lấy làm hạnh phúc khi được hy sinh vì con cho tới tận hoi thở cuối cùng. Cũng chẳng có cha mẹ thiện lành nào muốn con cái mình phải hy sinh hạnh phúc của chúng vì nghĩ là để làm vui lòng cha mẹ. Và phận làm con của những con người thật sự, dù có nhiều cách thức báo hiếu, tựu trung lại vẫn chỉ là không làm uổng phí công ơn cha mẹ.

Làm con người thiệt khổ tâm. Khi còn cha mẹ cao tuổi thì sợ sớm tới ngày cha mẹ phải lìa xa mình. Lúc mình tuổi cao rồi lại lo sợ sớm tới ngày mình phải lìa xa con cháu. Mà đó là quy luật cuộc đời chẳng miễn trừ một ai.

Hôm nay, Rằm Vu Lan, tôi xin chúc mừng các bạn vẫn còn được cài hoa hồng trên áo, và xin chia sẻ tâm trạng cùng các bạn phải cài hoa trắng.

Nào, ta cùng nghe lại bài hát “Bông Hồng Cài Áo” do nhạc sĩ Phạm Thế Mỹ phổ từ ý thơ của Thiền sư Thích Nhất Hạnh, qua tiếng hát của nữ ca sĩ Lưu Ánh Loan.

Nếu muốn đọc lại tùy bút Bông Hồng Cài Áo của Thích Nhất Hạnh, bạn có thể đọc tại đây.

KIẾN ĐEN PHP