A Phủ vừa đi viếng một người bạn thân từ thời hai đứa còn mặc quần tà lỏn tắm mưa ở tỉnh biên giới Kiến Tường. Hung thần K cướp bạn đi dù đã được các bạn bè ở BV Chợ Rẫy xoay xở hết sức, thậm chí đưa vào chương trình thử nghiệm thuốc mới của Mỹ. Bạn ra đi thì thể xác hết còn vật vã vì đau đớn, nhưng A Phủ biết chắc bạn mình không thể thanh thản vì gánh nặng gia đình “khó thể nói ra”. Bao năm nay, bạn là trụ cột, đóng cả hai vai đàn ông và đàn bà trong nhà. Nhưng bạn già ơi, bạn đi rồi, đã hoàn thành một kiếp người rồi, thì cứ thanh thản, buông bỏ đi, vì dù có muốn làm gì giờ cũng chẳng thể, chi bằng bạn cầu Trời khẩn Phật phù hộ cho gia đình bạn an lành và sớm vượt qua những trắc trở. A Phủ nhìn di ảnh bạn mình mà rưng rưng – vô vàn kỷ niệm còn nhớ được của cả nửa thế kỷ tràn về.
Hơn 20 năm nay, bạn đó và A Phủ cùng với một cậu em ở BV Chợ Rẫy gắn bó nhau vui buồn có nhau trong một quan hệ trên cả anh em kết nghĩa. A Phủ có bí số 113, cậu em kia là 114 và anh bạn là 115. Chắc mọi người nhận ra đó là 3 số hotline.
(Ảnh: Trần Ngọc Bách. THKT)
Trong nhóm viếng đại diện cho Gia đình THKT, gồm các cựu giáo sư và học sinh của trường Trung học Công lập Kiến Tường trước 1975, A Phủ được gặp lại cô giáo Vạn vật chung của cả hai đứa – mà chức vụ cuối cùng của cô là Quyền Hiệu trưởng. Cô nói mình giờ đang xếp hàng. A Phủ hỏi: “Xếp hàng chi vậy cô?”. Cô nói: “Thì chờ đi về nơi xa vắng”. A Phủ bèn thưa: “Cô vốn là người thường xuyên đi làm từ thiện, nhưng cô giơ tay xung phong tình nguyện làm gì thì được, chớ cái vụ tự nguyện xếp hàng chờ tới lượt này thì tuyệt đối không được. Nhân danh quyền học trò, em mời cô bước ngay ra khỏi hàng. Chừng nào bị kéo, bị đẩy thì đành chịu. Mà cho dù có bị kéo, bị đẩy cũng phải trì chân cố hết sức có thể để cưỡng lại cho tới cuối cùng.” Cô giáo: “Tuân lịnh học trò cưng.” Nghe mà mát cả ruột gan phèo phổi.
PHẠM HỒNG PHƯỚC