Có mấy bạn trẻ từ “tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu” tới “sồn sồn chia nửa vầng trăng” than rằng đi Đường Hoa Hàm Nghi Tết Ất Mùi 2015 mỏi cẳng quá chừng chừng. Tôi thì thiệt thà khai báo là mình chớ có mòi cẳng, chỉ thiếu điều muốn sụm bà chè thôi.
Bởi vậy, tôi đã phải đeo khẩu trang che mặt vì cảm thấy quá mắc cỡ với những nhân vật mà tôi tình cờ gặp trong chuyến lang thang Đường Hoa sáng 18-2-2015 (29 Tết). Có người khó nhọc trên đôi nạng. Có người ngồi trên xe lăn. Tôi thành thật xin lỗi các nhân vật trong những tấm ảnh này khi tự ý chia sẻ ảnh mà không thể trực tiếp xin phép họ. Ở đây tôi chỉ có một mục đích: cảm phục họ và noi gương họ.
Có một ngưởi đàn ông cũng đã đứng tuổi dìu một bà cụ mặc áo dài đi đứng đã lóng cóng chầm chậm thả dọc Đường Hoa. Ông luôn miệng: “Mẹ chụp với cảnh này nhé.” Bà cụ chiều ý con trai một cách tràn ngập tình yêu mẹ con. Ông cho biết mẹ mình năm nay 84 tuổi. Mẹ tôi ngày còn sinh thời cũng rất yêu hoa và thích được chụp ảnh, nhưng đã có bao giờ tôi đưa bà đi chơi Đường Hoa đâu?
Rồi có một ông cụ tóc bạc trắng say mê chụp ảnh và quay phim các loài hoa. Tự dưng tôi nao nao trong lòng vì đó là hình ảnh “tôi của ngày hôm… mai” – nếu như tôi may mắn thọ tới tuổi ông và còn dẻo dai như ông.
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(Saigon Tết Ất Mùi 2015)