Do thầy Nguyễn Đức Nhuận kiên trì phớt tỉnh đề nghị tiết lộ dung nhan mới của mình, hãng tin THKT đành phải dùng tạm ảnh avatar này cho tới khi nào đương sự tự nguyện tự giác cung cấp ảnh thay thế.
- 1. Thầy thích thú nhất điều gì với cái tên cha sanh mẹ đẻ của mình?
– Tên cha sinh, mẹ đẻ ư? Thich vô cùng. Nôm na là cái ĐỨC dàn trải… Mong là đời ta được vậy.
Ngoài ra, cũng còn tên tự đặt khi “mần” thơ: Nguyễn Đức Như, Nguyễn Đức Như Lan, Anh-đê-Anh, NDN, nh.seattle…
Bè bạn, anh em thương cho thêm mấy cái tên: Nguyễn Đức Nhuộm, Nguyễn Đức Nhậu (trúng đài!!!), Nguyễn Đức Seattle…. kể cũng ngộ nghĩnh, ấy mà!
- 2. Thầy sinh sống ở vùng Seattle quanh năm mưa và tuyết, vậy chắc hẳn thầy là người yêu nước (water)? Xin hỏi một câu hơi tế nhị: mùa mưa thì tắm mưa, còn mùa tuyết thì tắm ra sao?
– Đúng là tớ sống ở Seattle, thủ phủ vùng Tây Bắc Mỹ, mưa và tuyết rơi. Hãi hùng hơn là đẹp như trong phim. Mùa Đông, “chim” gục đầu trốn lạnh (trích từ thơ ai đó) thì tắm gì nổi hở ông? Học Anh văn, ông có biết động từ “to tell”? Hơn nữa, lần đầu trong đời tôi mới nghe động từ “tắm”. Thú thật, nhỏ lớn tớ chưa hề tắm bao giờ…
(Kiến Đen: Vậy thì ta cùng chia động từ to tell nhé: thầy Nhuận “tell”. Oái, hèn gì “thơ tình thầy làm” mùi ghê. Năm ngoái tới thăm Tây An – Trung Quốc, Kiến Đen hãi hùng về cái “nếp sống” trung bình 2 tuần tắm một lần của người dân ở đó. Con gái Tây An dễ thương, có làn da trắng mịn đẹp kinh hồn. Vậy mà gặp họ ngoài đường, Kiến Đen “tắt lửa lòng” vì luôn trăn trở với câu hỏi: Em này mới tắm hồi nào? Còn ở vùng Tân Cương, người ta chỉ tắm 3 lần trong đời: mới sinh, đám cưới và vô hòm.)
- 3. Trời mưa thì thầy làm thơ tình, còn mùa tuyết thì thầy làm cái gì tình? Một câu hỏi cực kỳ nghiêm túc, không nên đoán già đoán non rồi tán hươu tán vượn.
– “Trời mưa làm thơ tình…”. Làm thơ cũng có mùa nữa sao, ông? Này nhé, BỎ ĐI CHỮ “CÁI GÌ” TRONG CÂU HỎI CỦA ÔNG… That’s my answer!!!!
- 4. Có gì khác và có gì giống giữa mùa nước nổi ở Kiến Tường và mùa tuyết nổi ở Seattle?
– Ông làm tôi buồn, nhớ lại một-thuở-kiến-tường…. Giống nhau ư? Nước thì ở đâu cũng làH2O… Khác thì nhiều lắm. Kiến Tường mùa nươc nổi: đất và trời gần nhau, con người phải gian nan chèo chống con thuyền, mái nhà, cây tràm, cô đơn trong cái bao la của nước. Tôi cảm nhận điều này rất sâu sắc, khó nguôi ngoai về một quê hương ngày xưa rất nghèo…
- 5. Nửa khuya giật mình dậy, không ngủ được nữa thì thầy thường làm gì để cho nó dễ ngủ lại?
– Qui luật khắc nghiệt xứ người: nửa khuya thức dậy không ngủ được thì ráng mà ngủ lại. Thao thức “làm thơ tình” (chẳng hạn), hôm sau đi làm không nổi, không tiền… “sầu” này ai gánh, hở ông????
(Kiến Đen: Hollywood có bộ phim Sleepless in Seattle – Đêm không ngủ ở Seattle hay và cảm động lắm, thầy ạ. Kiến Đen đã xem mấy lần và lần nào cũng muốn được sleepless như trong phim. Bây giờ rất hân hạnh được biết thêm kiểu “sleepless in Seattle by NDN”.)
- 6. Mỗi sáng sớm thức dậy, nhìn mặt mình trong gương, thầy nghĩ gì đầu tiên?
– Sáng thức dậy mà thấy mình không còn đẹp trai nữa (tự tin dễ sợ), chắc phải mướn người ta đập chết, sống chi thêm buồn. Lỡ đẹp trai từ nhỏ. Có anh Thành Colo làm chứng…
- 7. Đi làm được 100 đô, thầy giao nộp cho cô bao nhiêu?
– Dễ mà… Tôi là GV Toán… có bao giờ tôi làm được 100 đô mà thật tình khai báo đâu…. Tôi nghĩ đến con số căn bậc hai của 100. Con số dễ thương lạ. Ông có đồng ý không?
(Kiến Đen: Cái vụ này phải tham vấn thầy Phạm Doanh Môn “chuột túi”, bởi ngày xưa thầy ấy giỏi Toán, nay lại làm ở Sở Thuế bên Úc. Chỉ sợ lòng vả cũng như lòng sung thôi, thầy Môn siêu hơn nữa rút căn bậc ba, bậc bốn thì… lắm người bắt chước!)
- 8. Thầy sẽ làm gì đầu tiên trong ngày đầu tiên mình về hưu?
– Về quê hương, theo anh Bảo Toàn thăm những vùng “yếu điện”. Ảnh hứa rồi mà. Đùa vậy thôi. Sáng thức dậy -ngày đầu tiên về hưu- hít một hơi thật mạnh đầy buồng phổi, thì thầm “My God, con còn sống đây sao?”
(Kiến Đen: Thầy Ngô Vàng rủ rê thầy thăm những “vùng” yếu điện hay thăm những “người” yếu điện cùng cảnh ngộ?)
- 9. Thầy nhớ nhất hình ảnh gì ở Kiến Tưòng xưa?
– Đêm đầu tiên ở Kiến Tường, từ balcon dãy lầu trọ (gần nhà anh Hữu Đức)nhìn xuống chợ Kiến Tường, một chút đìu hiu, một chút muộn phiền… Đó là hình ảnh tôi nhớ nhất về Kiến Tường – như cô-gái-tuổi-rất-buồn. Đêm-xỏa-tóc-vai-suôn. Mắt-em-nhòa-ngấn-lệ. Tiếng-kinh-cầu-vọng-buông.
- 10. Thầy nhớ nhất ai ở Kiến Tường xưa? (Không chấp nhận việc lấy lòng mà trả lời là Kiến Đen nhé!)
– Nhớ nhièu bạn bè xưa, học trò xưa ở Kiến Tường, trường THKT. Một phút nói thật, đây là nơi chốn đầu đời, mới ra trường -dĩ nhiên- nhiều cảm xúc. Nhớ nhất ai ở Kiến Tường? Hỗng có đâu. Ở nơi khác cơ.
- 11. Có hình bóng nào ở Kiến Tường xưa vẫn còn ám ảnh thầy cho tới bây giờ?
– Cũng hỗng có đâu. Hỗng có hình ảnh nào ám hêt. Trước 1975, vào Kiến Tường 3 ngày, xong 18 tiết là dông về…thành phố có bạn bè, “người ta” chờ đợi, nên chả có ý đồ gì. Đi dạy, thấy thấp thoáng bóng chị Thọ, chị Thủy,… (nói chung là nữ GV trường ta), đẹp vô cùng, tổ quôc ta ơi… rất tha thướt, rất mong manh… Nhưng thấy thì khen vậy, chứ lòng thì không nghĩ chi. Em còn bé lắm mấy chị ơi.
- 12. Thầy có thể kể ngắn gọn cái gì làm mình ấn tượng nhất trong ngày đầu tiên về Kiến Tường?
– Ấn tượng nhất khi về Kiến Tường? Ranh giới giữa sống và chết ở một vùng đất quá khó khăn. Trời-nước-con người quyện lẫn nhau… cái-đau-đáu của một vùng đất nghèo cơ khổ. Khó mà nói cảm xúc mình ở đây.
- 13. Nếu được Gia đình THKT đề nghị ôm hôn một người THKT để thể hiện tình cảm THKT, thầy sẽ chọn ai? (Thầy đang ở Seattle chứ không phải ở California của thầy Đỗ Hiền triết, nên chớ có nhìn Kiến Đen nhé!).
– Ôm Kiến Đen để người ta gọi tôi là GAY hả? (Pê-đê ấy mà). Ôm ông Ngô Nguyên Trái? Càng thê thảm thân tôi… Đùa vậy thôi. Too late để nói về điều này.
- 14. Lịch sống 24 giờ hiện nay của thầy thế nào?
– Đi làm-lang thang trên net-ngủ. Chu kỳ cứ tuần hoàn… Nhàm chán ư? Có biết từ “đói” hông?
- 15. Thầy có thể kể đôi nét về gia đình mình hiện nay?
– Vài nét về gia đình tôi ư? Đôi vợ chồng già đẹp lão (tự tin ghê!!!), công nhân bậc…. thấp nhất xứ Mỹ. Có 3 con: Hai trai (31, 30), một gái (27), tất cả còn độc thân, xong đại học (1 PhD, 2 MA), một đang dạy học tại Việt Nam, một làm việc nước ngoài, một phụng dưỡng cha mẹ già (chưa chắc lắm) như câu: phụ mẫu tại đường, bất khả viễn du… Ai thương, xin gởi ảnh….
(Kiến Đen: Một phút nói thật, không biết từ bây giờ phải gọi thầy bằng danh xưng thầy theo nghĩa của xứ Kiến Tường hay theo cách gọi của dân miền Bắc? Không nên show ảnh lên Web vì gây cạnh tranh, dẫn tới mất đoàn kết nội bộ. Yên tâm thôi. Hổ phụ sinh hổ tử. Thầy cô tự tin là đẹp lão kia mà!)
- 16. Có khi nào thầy chạnh lòng mà nghĩ: phải chi mình là đàn ông đạo Hồi?
– Chi vậy? Khổ lắm. Ngu hay sao làm đàn bà? Tệ lắm, cũng nửa này nửa nọ….
- 17. Khi bị stress, thầy làm gì?
– Khi bị stress thì cứ chọc cười thiên hạ. Người vui, ta vui, người buồn thì cảnh có vui bao giờ. Cười hở mười cái răng…. sẽ hết stress.
- 18. Thông điệp mà thầy muốn gửi tới Gia đình THKT?
– Hỗng dám thông điệp đâu. Chỉ mong ước nhỏ nhoi: Tồn tại và thương yêu nhau…
Tôi trả lời xong. Hên quá. Chắc phải tam bộ nhất bái cái tài này của mình (lại tự tôn nữa). Xin đề nghị người kế tiếp đươc interview là chị HOÀNG THỊ CẨM THẠCH, bà chị cả của chúng ta, chủ tàu THKT xưa…. Tạm biệt để còn đi “dớt” một ly nước lạnh cho đỡ vã mồ hôi…
- 19. Xin cảm ơn và chúc mừng thầy Nguyễn Đức Nhuận đã an toàn qua… truông! Ý, nè nè, thầy nói đi “dớt” ly nước lạnh sao lại xăm xăm tới chỗ quầy rượu?
KIẾN ĐEN
(Hãng tin THKT – Tin Hay Không Tin 29-11-2010)
Các trang Chat chit THKT được Google thể hiện trong công cụ Search hôm 30-12-2010.