(Thư thầy Đoàn Văn Nhiêu gửi thầy Bùi Trung Tính)
ĐOÀN VĂN NHIÊU
(Bến Tranh, Tiền Giang, 15-4-2010)
THỨ SÁU 16-4-2010:
♦ Thầy Bùi Trung Tính (e-mail): Bạn Nhiêu thân thương.
Cám ơn Nhiêu đã viết thư cho mình. Mình mừng lắm. 24 giờ qua mình hồi hộp quá (do trò Phước hù dọa), nay thanh thản đọc thư bạn rồi! Thư bạn tình nghĩa lắm, chắc bác Trang cũng chưa phát hiện gì… để “nín cười”! Bạn Nhiêu ui, mình viết đủ mọi thứ sao cho trang Web THKT khởi sắc thôi… Nhất là hôm nay, lay động được bạn cầm bút đề thư là khoái… Hệt như bạn Trang đã “nổi dề lác” khiến bạn Kỳ phải rời bỏ “Căn nhà ngoại ô” mà lên tiếng. Mình là “vật xúc tác” thôi mà. Miễn sao các bạn ra được sản phẩm là đạt yêu cầu… Hy vọng mấy chữ “vật xúc tác” sẽ gây hứng cho nhà Hóa học Nguyễn Trọng Hòa vào cuộc. Trò Bách Google Search ui, khẩn báo địa chỉ của thầy Hòa để thầy đến lôi ổng dậy thôi. Tuổi già rồi đâu phải dễ kiếm bạn nói chuyện đâu. Có buổi ngồi chèo queo, gọi điện hoài cho bạn này bạn nọ mà chẳng ai rảnh để cà phê với mình. Đành ra góc phố ngắm bàn dân thiên hạ qua lại bên cốc cacao nóng để “tự sướng”. Mình phải tạo hứng thú cho mình để sống bạn ạ!
Bạn thấy cặp “Trang-Thủy” không? Nay du lịch chỗ này, mốt du lịch chỗ nọ, dù các cảnh vật đó cũng không xa lạ gì đối với cặp TêTê Cali sau hơn 30 năm ở xứ người. Chẳng qua là anh chị TêTê Cali mượn cảnh để hâm nóng tình iu đấy thôi.ọ cùng nhau sưỡi ấm trong cái lạnh bên ngoài mà… Đằm thắm mặn mà đến thế là tuyệt đỉnh! Tâm phục, khẩu phục… Những điều này, tóm lại mình muốn nói với Nhiêu là “tạo hứng để sống, tạo nụ cười để thấy đời còn vui”.
Tuần rồi đi khám sức khỏe định kỳ ở Bệnh viên Thống Nhất (xưa là BV Vì Dân đó), bác sĩ hỏi mình bao nhiêu tuổi. Mình nói 70. Bác sĩ cười: Bác còn trẻ chán, vì 75 tuổi mới gọi là già theo “Y tế quốc tế” gì đó. Ra về mình cứ chúm chím cười hoài, khoái thiệt. Hy vọng mình cố trẻ mọi lúc, mọi nơi, cố… toàn diện. (Lần nữa xin bác Trang cố nín cười cho ta nhờ!). Các bạn đều may mắn sống hạnh phúc, êm ấm bên gia đình. Chúc mừng, vạn sự như ý… Riêng tôi có lẽ còn quạnh hiu hơn cô Dung ở trời… Tây nữa!
♦ Phạm Hồng Phước: Dạ, thưa thầy Tính “Rong chơi Lãng tử” ạ.
Bảy mươi ai bảo là già.
Chỉ vì kẻ khác ganh ta đặt điều!
Còn ăn cơm được cứ yêu…
Kẻo mai phải tặc lưỡi kêu thằn lằn!
Wow. Các thầy ngày xưa mới ra trường, tuổi trẻ, tài cao và rất ư là lãng mạn. Vì thế có lẽ làm sao tránh được “những chuyện chỉ có mình với ta biết” mà thôi. Báo hại là bây giờ đâm ra hồi hộp cứ sợ bạn bè nào sảng khoái quá đáng “mất khí tiết võ lâm” mà “vạch áo đồng môn cho giang hồ xem lưng”, có ai khui những “hầm bí mật” 35 – 40 năm về trước của mình không? Cứ hỏi thầy Tính – kho tư liệu sống của THKT thì biết ngay thôi mà! Hình như dạo này thầy Tính có nhiều “độ” mời uống cà phê “đột xuất” lắm thì phải?