(Cảm hứng từ bài Nửa trăm năm của Kiến Đen)
Nửa trăm năm, tóc anh nhiều sợi bạc
Qua công viên, chú bác gọi rân trời!
Một thời xưa, giờ đâu nữa bên tôi
Đâu cái vịn của người con gái trẻ
Dòng sông cũ đã một thời ngấp nghé
Thuở xanh non cứ lờ lượn trong mơ
Nhớ áo bay, từng vạt nắng rong chơi
Nhìn mây trắng, ngỡ tóc ai lộng gió
Tay choàng ôm bóng đêm tràn đâu đó
Sao vẫn thơm, ngòn ngọt nụ hôn môi
Thời ve vãn, đêm về giấu nụ cười
Giấu rất kỹ giữa trang đời kỷ niệm…
Tuổi của anh nào đâu toàn sắc tím
Không trẻ trung nhưng vẫn khỏe nguyên sinh
Còn xem hoa, dạo ngựa, viết thơ tình
Không còn son, nhưng anh vẫn còn ngon!
BÙI TRUNG TÍNH
(TP.HCM 1-2015)
+ Nguồn minh họa: Internet. Thanks.