(Tặng thầy trò tuổi nửa trăm năm)
Nửa trăm năm tóc bạc màu đã khá
Trán thời gian, trăng khuyết nhấp nhô rồi
Nhan sắc xưa, dần hao mòn ti tí
Đêm chập chờn giấc ngủ mộng… đầy vơi
Hồi xửa xưa, sức trai quên gìn kỹ,
Ai ra khơi mình cứ việc ra khơi
Nay phòng trà, mai quán rượu vui chơi
Mê vóc ngọc ngã nghiêng mà rượi mát
Tóc anh xưa mượt dày, thơm bát ngát
Tóc bây giờ vài lõm gió thôi bay
Không rõ lời nàng thỏ thẻ bên tai
Lời tình tự, nghe tiếng còn tiếng mất
Vài ngón chân bỗng hình như buốt rát
Không kiễng mình nhìn rõ được em xưa
Thương gót son em về buổi chợ trưa
Muốn trông ngóng phải nương nhờ cặp kính…
Nửa trăm năm, bây chừ đều tập nhịn
Ăn không nhiều, mần có được bao nhiêu!?
Lên đâu đó, sát màn hình mới rõ
Ôi thương mình, sau tuổi “nửa trăm năm”
BÙI TRUNG TÍNH
(TP.HCM 1-2015)