Bao năm qua, một phần do công việc phải đi ra nước ngoài nhiều, phần khác cũng bởi tư tưởng “bụt nhà không thiêng” khá nặng, tôi quan niệm rằng, các nơi ở trong nước có gì đáng xem, mà có gì chúng ở ngay trong nước có chạy đi đâu mà sợ.
Ngay tới những địa danh của TP HCM mà tôi cũng không rành cho dù đã sinh sống ở đây hơn 30 năm rồi. Khai ra thì mắc cỡ ghê lắm, nhiều lần tôi đã phải đánh trống lảng khi có những người bạn mình gặp ở nước ngoài hỏi thăm về các danh lam thắng cảnh ở Việt Nam.
Nhưng cũng giống như nhiều bạn trẻ Việt, tôi chớ hề hờ hững với các di sản văn hóa Việt. Hồi trước khi Internet vào Việt Nam, tôi hầu như chịu chết khi muốn tìm hiểu về những địa điểm đáng quan tâm tại TP HCM nói riêng và các danh lam thắng cảnh ở trong nước. Bây giờ, muốn biết thông tin gì thì chủ yếu cậy nhờ từ điển bách khoa online Wikipedia, còn muốn tìm đường đi nước bước thì tra công cụ bản đồ số Google Maps. Từ năm ngoái đến giờ, thú thật tôi mê mẩn khi sử dụng ứng dụng Street View (xem thực tế đường sá bằng hình ảnh thực với công nghệ 360 độ) ở Việt Nam. Nhờ đó tôi có thể làm những chuyến du lịch ảo trên màn hình máy tính suốt từ Ải Nam Quan tới Mũi Cà Mau, xem được hình ảnh chụp ở những địa danh mà cả đời mình chỉ mới nghe tên.
Xin mời đọc bài trên báo điện tử VnExpress
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(Saigon 8-7-2015)
+ Ảnh: Hang Sơn Đoòng. (Nguồn ảnh: Internet. Thanks)