Kỷ niệm thân thương với thầy Nguyễn Trọng Hòa

 

Từ ngày có Gia đình THKT, thầy Nguyễn Trọng Hòa thường có mặt trong các buổi họp mặt, tôi rất mừng vì thầy còn khỏe. Nay tôi viết bài này để nhớ lại ngày xưa ở THKT, thầy trò thân thiết bên nhau.

Thời gian ở THKT, tôi học thầy nhiều, từ lớp 9-10-12, môn Vạn vật, Lý – Hóa nên thường gặp nhau luôn, nhất là những năm tôi làm trưởng lớp.

Còn thầy là giáo sư hướng dẫn. Thầy lúc nào cũng chỉnh tề, tươm tất, đầu tóc chải láng mướt, tuy không “đẹp trai” bằng ai nhưng rất dễ nhìn, ai cũng có cảm tình. Thầy hiền lắm, nói chuyện nhỏ nhẹ, tướng người nho nhã, thầy có nước da trắng như “con gái”, chúng tôi ghẹo bị thầy “trừng mắt” quá trời. Có lần chúng tôi thương thầy muốn “giới thiệu” một cô mới đổi về đẹp lắm, không những thầy không chịu mà còn rầy, làm cho tụi tôi tức “muốn chết”. Thầy yêu quí học trò lắm, nhớ nhất là sau khi giảng, thầy luôn hỏi một câu thân thương: “Các em có hiểu không nào?” làm chúng tôi suốt đời không quên. Có lúc chúng tôi “quậy” quá, thầy cũng chỉ đỏ mặt, trùng mắt “thị uy” thôi, nhưng chúng tôi cũng “rét” lắm. Nhớ năm lớp 10 vì mới nhập ba lớp 9 của đệ nhất cấp lên, chúng tôi tranh đua học nhưng cũng “phá nhà chay” lắm. Lần đó tôi và thằng bạn giỡn “quá trớn” bị thầy “chiếu tướng”. Thầy kêu lên không nói gì, bắt hai trò kiểm bài nhau, mỗi trò hỏi một câu, người kia trả lời, còn thầy thì chấm điểm, một hình phạt ít thấy. Từ đó chúng tôi “mắc cỡ” không dám giỡn phá nữa. Thầy trò tôi là thế đó!

120204_thkt_hopmat_tetnhamthin_mochoa_php_423_1024

Các thầy Võ Xuân Sơn, Nguyễn Trọng Hòa (giữa) và Lưu Văn Nhu gặp lại các học trò cũ nhân họp mặt THKT Tết 2012 tại Núi Đất (Mộc Hóa).

 

Còn chuyện này có thật vui vui tôi xin kể quí thầy và các bạn nghe mà cười chút chơi. Năm đó tôi học thầy Hòa lớp 12 là năm thi, tôi có phụ với thầy làm hồ sơ cho lớp đi thi; làm xong, thầy về Sài Gòn thăm nhà, sáng thứ hai, thầy xuống KT dạy những ngày cuối năm. Thầy gặp tôi nói lại nhà có chuyện, lúc đó thầy ở chung nhà với thầy Nguyễn Văn Trọi, thầy Tiêu Ngọc Sơn và thầy Dương Đệ. Chiều đó tôi đến nhà thầy trọ, thấy có mặt đủ bốn thầy, sau khi chào hỏi, thầy bảo ngồi chơi đi, rồi thầy đi vào trong lấy ra một bọc giấy dầu đựng mấy trái xoài và một con dao, thầy lấy ra hai trái to, lạng bốn cái má bảo tôi đem mời ba thầy mỗi thầy một miếng và cả tôi nữa, vậy thì thầy không có, tôi ái ngại nói, để tôi ăn cái hột cho, thầy nói “em ăn miếng đó đi, thầy còn.” Thầy Sơn cười nói: “Thầy em nhịn miệng đãi khách”, thấy tôi còn ngần ngại, thầy chỉ tay vào cái bọc nói: “Thầy còn một trái thật mà.” Lúc đó thầy Dương Đệ không biết vô tình hay cố ý cười cười nói đủ cho cả nhà nghe: “Thầy em còn một trái thì chúng ta cứ tự nhiên đi”, rồi cả thầy trò cùng ăn, cười nói vui vẻ.

Đã bốn mươi năm, hôm nay có dịp vui quá mới kể, hồi xưa đươc bên thầy học hỏi là một vinh dự, hạnh phúc lớn lao của đời học sinh. Đó là những kỷ niệm quí báu, thân thương với thầy.

Chúc thầy và gia đình được nhiều sức khoẻ, vui vẻ, thành đạt; có gì không phải xin bỏ qua cho học trò. Cám ơn thầy, hẹn gặp lại ngày gần nhất.

Học trò cũ.

 

NGUYỄN VĂN MẦU
(Mộc Hóa 22-4-2012)